- Ngươi làm sao lại biết ta ở đây?
Lư Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Ngụy Đao Nhi. Ánh mắt không che giấu nổi chút ngạc nhiên, tuy y và Vương Bạt Tu đã hẹn nhau hội quân ở Lão Sơn Lâm, nhưng Ngụy Đao Nhi lại không đi núi Yên, mà lại đi thẳng tới đây. Điều này không phải có nghĩa là ý đồ y muốn xuất binh sớm bị nhìn thấu hay sao?
Trong mắt Lư Minh Nguyệt lóe lên một luồng sát khí. Hắn quyết không thể để cho Ngụy Đao Nhi rời khỏi đây.
Ngụy Đao Nhi khom người nói:
- Một hũ gạo, há phải chia sẻ cho người khác, lúc Thì Thiên Vương đi tìm Vương Bạt Tu, ta đã sớm đoán được Thì Thiên Vương chỉ muốn lợi dụng Vương Bạt Tu để thu hút quân của U Châu, như vậy lúc này Thì Thiên Vương nên ở đây mới phải.
Lư Minh Nguyệt nghe y gọi mình là Thì Thiên Vương, lại kêu thẳng tên Vương Bạt Tu, trong lòng đã hiểu được phần nào. Gã biết Ngụy Đao Nhi và Tống Kim Cương có thù oán với nhau. Người này võ công cao cường, lại hiểu biết như vậy, quả là một nhân tài. Lư Minh Nguyệt bèn có ý ái mộ nhân tài, gã cười và nói:
- Đã như thế, ngươi đừng về nữa, ta sẽ cho ngươi làm Tam đương gia trong quân đội của ta, thế nào?
Ngụy Đao Nhi rất vui, lập tức quỳ xuống chắp tay,
- Xin nguyện vì Thì Thiên Vương tận tâm tận lực!
Lư Minh Nguyệt cười ha hả, vội vàng đỡ y dậy và nói:
- Ngươi bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-kieu-hung/2280378/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.