-Hiền điệt nói đúng lắm, là ta kiến thức nông cạn.
Trong lòng Lý Uyên khen thầm, nhưng ngoài mặt lại làm bộ giận:
-Thế Dân, không được vô lễ với Hạ Hầu thúc phụ, còn không mau nhận lỗi!
Lý Thế Dân đứng lên, thi lễ với Hạ Hầu Đoan:
-Điệt nhi vô lễ, xin thúc phụ lượng thứ!
Hạ Hầu Đoan bèn vội khoát tay:
-Hài dà! Có chút chuyện nhỏ thế này, tạ lỗi gì chứ, đừng nghe cha cháu nói bừa, mau ngồi xuống đi!
Hạ Hầu Đoan là bạn thân của Lý Uyên, rất thân thuộc với nhà họ Lý, ông ta quý nhất là con thứ hai Thế Dân và con thứ ba Huyền Bá. Ông ta thích sự trầm tĩnh phóng khoáng, cơ trí hơn người của Lý Thế Dân, thích một Lý Huyền Bá khờ khạo nhưng võ công cái thế. Người ông ta không thích nhất là con thứ tư Nguyên Cát, ánh mắt của Nguyên Cát luôn lộ ra một nét hiểm độc, khiến ông ta không rét mà run.
Lúc này, ông ta không kìm được mà quay qua nhìn sang Lý Nguyên Cát đang ngồi bên cạnh. Lý Nguyên Cát đang nhìn những anh em trên bãi tập một cách lạnh lùng, ánh mắt lóe lên những tia nhìn ghen tỵ khó có thể che dấu. Hạ Hầu Đoàn khẽ thở dài một hơi, Lý Uyên có người con trai này, tương lai không biết là phúc hay là họa.
Lúc này, Lý Kiến Thành vội vàng tiến tới phía trước, nói nhỏ vài câu vào tai phụ thân, Lý Uyên đứng dậy, cười nói với Hạ Hầu Đoan và Cao Quân Nhã bên cạnh:
-Có chút việc nhỏ, xin thất lễ một lát.
Lý Uyên đi cùng Lý Kiến Thành ra cổng bãi tập, hỏi:
-Người ở đâu?
-Con để y về phủ rồi, đến bãi tập để người ta nhìn thấy không hay lắm.
Lý Uyên gật đầu:
-Con làm đúng lắm, không thể để người khác nhìn thấy người nhà Độc Cô đến tìm ta.
Ông ta nhìn lại bức thư một lần nữa, Dương Quảng muốn đi tuần tra phương bắc, tất nhiên phải đi qua Thái Nguyên, đây đúng là một việc hệ trọng. Ông ta trầm ngâm giây lát, đoạn nói:
-Chuyện này ta biết rồi, con đi nói với Độc Cô Hoài Ân, bảo hắn về chuyển lời cho gia chủ, rằng trong lòng Lý Uyên hiểu cả.
-Con nhớ kỹ rồi!
Lý Kiến Thành nói đoạn quay người bước đi, Lý Uyên không khỏi thở dài, cái lời tiên tri đó khiến cho ông ta một phen sứt đầu mẻ trán, cũng may nhờ có nhà Độc Cô vỗ yên giúp ông ta. Có thoát qua được kiếp nạn này không, thì phải xem lần này Dương Quảng đi qua Thái Nguyên, thái độ của ông ta đối với mình như thế nào.
Đội quân hai mươi ngàn người của Dương Nguyên Khánh bây giờ đang đóng quân ở bờ nam sông Tử Hà, nằm ở phía bắc quận Mã Ấp. Việc tiến vào phía bắc Hà Đông lần này của bọn họ, quả thực chỉ là một đòn thăm dò, chứ hoàn toàn không có ý định mở rộng thế lực xuống phía nam. Kịch đã hạ màn, lúc này đây Dương Nguyên Khánh đang kiên nhẫn ngồi trong quân doanh, chờ đợi tin tức từ kinh thành.
Bên ngoài quân doanh, các binh sỹ vẫn như thường lệ, luyện tập cưỡi ngựa bắn tên, trận hình, thực chiến đối kháng và chiến đấu cá nhân. Lúc này, hai mươi ngàn binh sỹ đang đứng dàn thành hai mươi hình vuông lớn, chia làm hai đội xanh đỏ, tiến hành luyện tập thực chiến đối kháng trên thảo nguyên rộng rãi nơi bờ nam sông Tử Hà. Đây là một cuộc huấn luyện hoàn toàn mô phỏng theo chiến đấu thực tế, thường xuyên có tình trạng binh sỹ lỡ tay trong lúc đối kháng gây ra ngộ sát, bị thương thì lại càng là chuyện thường.
Tiếng trống thùng thùng, tiếng la hét rợp trời, từng đội kỵ binh dưới sự hướng dẫn của cờ lệnh, tung hoành bay chạy, hai đạo quân giao chiến kịch liệt. Chỉ huy của hai phe đều là Ưng Dương lang tướng, một người là Thôi Phá Quân, người còn lại là Tống Thuần, hai người mỗi người chỉ huy một đạo quân tiến hành đối kháng với nhau.
Đây cũng là cuộc huấn luyện của tướng lĩnh Phong Châu, Ưng Dương Giáo úy phải chỉ huy được đội quân ba ngàn người trở lên tham gia tác chiến, Ưng Dương lang tướng thì phải mười ngàn người, Đốc quân thì phải xem xét đến tình hình toàn cục của trận tác chiến. Chế độ này đã được thực thi từ năm Đại Nghiệp thứ ba, đến nay đã duy trì được tám năm rồi.
Dương Nguyên Khánh đứng trên một chiếc đài quan sát bằng gỗ cao hơn mười trượng, trầm tĩnh chăm chú quan sát hai đạo quân luyện tập, Lý Tĩnh ở bên cạnh lắc đầu:
- Đội quân phía sau của Thôi tướng quân xông trận quá gấp, không nhìn ra đối phương chỉ giả vờ thua, trận chiến này y thua rồi.
-Ta thấy không hẳn đâu!
Dương Nguyên Khánh khẽ cười:
-Tống Thuần quá kiên nhẫn cẩn thận, điều này sẽ khiến cho sỹ khí bị rơi rớt, ai là người có thể cười đến cuối cùng vẫn chưa biết được đâu.
Lý Tĩnh cười ha hả:
-Tổng quản hồ đồ rồi, đây là diễn tập đối kháng, chỉ có sự mệt mỏi về thể chất, chứ làm gì có sự hơn thua về sỹ khí, cho nên Thôi tướng quân thua chắc rồi.
Quả nhiên, cùng với tiếng trống càng lúc càng dồn dập, đội quân màu đỏ chợt phát động phản công, quân xanh chống đỡ không nổi, bắt đầu bị đẩy lui từng bước một, cuối cùng chiến kỳ của đội xanh ầm ầm đổ xuống.
“Keng! Keng! Keng!”, tiếng kẻng thu quân vang lên, cuộc luyện tập đối kháng kết thúc. Quân đỏ hoan hô vang trời, quân xanh thì cúi đầu ảm đạm, mất hết khí thế.
Trong thoáng chốc, hai viên Ưng Dương lang tướng được dẫn lên đài cao, quỳ một gối xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh:
-Bỉ chức xin Tổng quản chỉ dạy!
Dương Nguyên Khánh cười nói với Thôi Phá Quân:
-Ngươi có biết mình thua ở đâu không?
Thôi Phá Quân chỉ mới có hai mươi tuổi, là một tướng lĩnh trẻ, xuất thân từ Thôi thị ở Bác Lăng, là cháu của Thôi Hoằng Thăng, từ nhỏ học võ, đọc binh pháp, là một viên tiểu tướng văn võ song toàn. Năm mười lăm tuổi tòng quân, vốn là Giáo úy của quân U Châu, tháng trước mới được thăng chức lên Ưng Dương lang tướng.
Y bị thua là vì thiếu kinh nghiệm. Trong khi người đối đầu với y là Tống Thuần, một lão tướng đã ba mươi sáu tuổi, tòng quân đã được gần hai mươi năm, dày dặn kinh nghiệm.
Thôi Phá Quân cúi gằm mặt, vẻ mặt ủ rũ nói:
-Ta quá nóng vội, thấy vị trí cờ chỉ huy của đối phương đặt sai, nên tưởng rẳng thế trận bị hỗn loạn, muốn làm một hơi đoạt cờ luôn, kết quả cờ của mình lại bị phá.
Lý Tĩnh ở bên cạnh cười nói:
-Phán đoán của ngươi không hề sai, trên chiến trường chẳng có ai lại dám đặt sai vị trí cờ để ngụy trang làm nghi binh. Nếu như phát hiện vị trí cờ chỉ huy không đúng, thì tất là trận thế của đối phương đã bị hỗn loạn, ngươi có thể giục trống một hơi, đánh bại đối phương. Nhưng hôm nay lại không phải trận chiến thực tế, cho nên Tống Thuần tướng quân mới dám dùng việc đặt sai vị trí cờ chỉ huy để dụ ngươi. Đây chỉ là do ngươi không ngờ tới sự khác nhau giữa diễn tập và chiến đấu thật, cho nên ngươi không cần cho rằng mình phán đoán sai.
Tâm trạng của Thôi Phá Quân có vẻ khá hơn một chút, vội nói:
-Đa tạ Tư Mã chỉ dạy! Trận chiến này mạt tướng nhận thua, một tháng sau mạt tướng sẽ xin đấu lại một trận, khẩn xin Tổng quản chấp nhận, cho phép mạt tướng và Thôi tướng quân đấu lại một trận sau một tháng nữa.
Tống Thuần há hốc miệng, cái tên tiểu tử này cũng thật bướng bỉnh, y cũng cầu chiến nỏi:
-Một tháng sau bỉ chức nguyện cùng Thôi tướng quân đánh một trận nữa.
Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:
-Vậy thì ta giúp hai người toại nguyện, một tháng sau, cho phép hai ngươi đối đầu một trận nữa, bây giờ chỉnh đốn quân ngũ hồi doanh.
Hai viên lang tướng đáp lời, đoạn đi xuống lầu, một lát sau đại quân tập hợp, bắt đầu từng đội một quay trở về đại doanh.
Đúng vào lúc đó, mấy người cưỡi ngựa từ nơi xa phóng như bay đến, bị trinh sát tuần tra chặn lại, hỏi vài câu, rồi dẫn đến chỗ đài quan sát.
Sau khi Dương Nguyên Khánh nhìn rõ, trong lòng hắn rất vui mừng, nhất định là tin tức mà hắn mong đợi từ lâu đã đến. Hắn bước nhanh xuống đài, mấy tên kỵ sỹ đã được đưa tới, người cầm đầu bước tước thi lễ:
-Bẩm báo Tổng quản, bọn ta đến từ Thái Nguyên, chuyển tiếp tin tức tình báo từ kinh thành đưa tới.
Y lấy ra một cái thư màu đỏ đưa lên, Dương Nguyên Khánh nhận lấy, nhanh chóng mở ra xem, chỉ thấy trên thư báo viết:
-Ngày mười lăm tháng sáu Hoàng đế xuất phát, dẫn theo một trăm ngàn cấm quân đi tuần thị biên giới phía bắc.
Tin tức này khiến cho Dương Nguyên Khánh không khỏi ngây người.
Trong trung quân đại trướng, Dương Nguyên Khánh cười khổ, nói với Lý Tĩnh:
-Ta vốn nghĩ rằng Dương Quảng sẽ phái đại quân tới bao vây tiễu trừ Phong Châu, không dè ông ta chỉ đi tuần tra phương bắc.
-Tổng quản cho rẳng mục đích đi tuần tra phương bắc của ông ta là gì?
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước:
-Ông ta đi tuần tra phương bắc cũng là để đối phó với ta, hoặc có lẽ ông ta muốn buộc ta phải đi gặp ông ta. Nếu ta không chịu gặp, ông ta cho rằng ta sẽ mất đi đại nghĩa, các quan viên và tướng sXXi trướng ta sẽ vì thế mà rời xa ta, không theo ta nữa. Nhưng nếu ta đi gặp ông ta, thì cả đời này ta cũng đừng mong nghĩ đến chuyện còn được thấy mặt trời.
Lý Tĩnh trầm tư một lát, nói:
-Tổng quản không thấy rằng chiêu này của ông ta rất cao minh hay sao? Dù sao Tổng quản cũng đã xưng là ủng hộ nhà Tùy, vậy thì ông ta sẽ dồn tới từng bước một, cho đến tận Phong Châu, Tổng quản dám động đến ông ta sao? Nếu như Tổng quản thật sự dám đụng đến ông ta, vậy thì Tổng quản sẽ trở thành kẻ địch chung của người trong thiên hạ, nếu như không động đến ông ta, vậy thì Phong Châu cũng xong mất rồi.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười nói:
-Ông ta sẽ không đến Phong Châu, ông ta không quyết đoán được tới mức ấy, ta hiểu ông ta. Nếu như đối với những việc mà võ lực có thể giải quyết, thì không đời nào ông ta lại dùng đến biện pháp mềm yếu như thế này. Điều này chỉ có thể nói lên rằng, binh lực của ông ta đã không còn đủ để tiêu diệt Phong Châu rồi, cho nên ông ta mới không còn cách nào khác là phải đi bắc tuần. Chỉ có điều, cử động lần này của ông ta, e rằng Đột Quyết cũng đã sớm biết được rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]