Số lượng quân đội được biên chế ở Phong Châu là ba mươi ngàn người. Nhưng từ khi Dương Nguyên Khánh tự lập biến thành sáu mươi ngàn, năm nay phải tăng tới một trăm ngàn. Cho nên lần mộ binh này cần tuyển bốn mươi ngàn người.
Đối với một quận lớn nông nghiệp như Phong Châu với hơn hai trăm nghìn hộ nhân khẩu, tiêu chuẩn của triều đình là sáu hộ nuôi một binh. Hơn hai trăm ngàn nhân khẩu muốn nuôi dưỡng một trăm ngàn đại quân đúng là có chút khó khăn. Cũng may Phong Châu đất đai phì nhiêu, tưới tiêu thuận tiện, lại nhờ vào lợi thế có được toàn bộ bình nguyên Hà Sáo, quân đội có thể làm ruộng, vấn đề lương thực căn bản cũng được giải quyết, không tạo thành áp lực quá lớn cho dân chúng.
Chuyện đầu tiên khi gia nhập binh doanh là huấn luyện thể lực. Mỗi ngày tân binh cần chạy năm mươi dặm, kéo dài trong vòng một tháng. Những người này trước kia đều là dân đoàn, bình thường cũng có huấn luyện nghiêm khắc. Huấn luyện với cường độ cao như này chỉ là để họ nhanh chóng chuyển từ dân sang lính mà thôi.
Huấn luyện ngoài trời tiến hành từ trước canh năm, bắt đầu xuất phát ở quân doanh ngoài thành, chạy nhanh về phía thành Đại Lợi. Trên người mỗi tân binh võ trang đầy đủ, từ khôi giáp, chiến đao, cung tiễn, lá chắn, chăn màn, tổng phụ trong khoảng hơn mười cân, chạy hai mươi lăm dặm về phía thành Đại Lợi rồi quay lại.
Dưới bầu trời đầy sao, bốn mươi ngàn binh lính chia làm hai mươi đội chạy nhanh trên đường lớn, đây là một cảnh tượng rất khí thế. Từng đội binh lính đội ngũ chỉnh tề, lặng lẽ chạy nhanh. Ở bên cạnh là quan quân tập huấn cưỡi ngựa đi theo, trên tay cầm roi dra, thái độ nghiêm khắc. Nếu bất kỳ có ai dám giở thủ đoạn gian dối thì họ sẽ không kiêng nể gì mà vút roi xuống.
Khi cách thành năm dặm, một bóng đen lặng lẽ gia nhập, ngay sau đó hơn mười bóng đen khác cũng tiến vào theo, đúng lúc bị một quan quân trông thấy, nhưng gã không dám lên tiếng. Lúc trước bọn họ đã được dặn dò qua, nếu trên đường mà có người giaa nhập thì không cần ngạc nhiên.
Nhưng trong lòng cảm thấy tò mò, tên quan quân này vẫn thúc ngựa tiến tới quan sát đội ngũ kia. Nhờ vào ánh sáng các ngôi sao, gã có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng sau đó gã ngạc nhiên há hốc mồm, người mặc quân phục binh lính bình thường, mang vác võ trang chạy cùng tân binh khác đó lại chính là tổng quản Dương Nguyên Khánh.
Trong lòng gã căng thẳng tới cực điểm. Tại sao tổng quản lại xuất hiện trong đội ngũ của gã, nếu như tổng quản xảy ra chuyện gì thì gã biết ăn nói thế nào? Nhưng sự lo lắng đó là hoàn toàn dư thừa, hơn mười bóng đen đi sau chính là thân binh của Dương Nguyên Khánh, lúc nào cũng sẵn sang bảo vệ hắn. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên quan quân này dẫn binh, không biết được thực ra năm nào Dương Nguyên Khánh cũng xuất hiện trong đội ngũ huấn luyện ngoài trời.
Dương Nguyên Khánh thấy gã, cười, phất tay. Thấy vậy, tên quan quân không khỏi cảm động, không nói gì, chỉ lặng yên cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Dương Nguyên Khánh.
- Vị tiểu ca này quê quán ở đâu? Tên ngươi là gì?
Sắc trời sáng dần, tất cả mọi người mồ hôi đầm đìa. Dương Nguyên Khánh đang chạy thì tên binh lính bên cạnh thấp giọng hỏi. Người này cũng rất trẻ, nhìn qua chỉ tầm mười bảy mười tám, gã ngại ngùng cười nói:
- Ta là người Trường An, tên là Giang Tiểu Phúc, đại ca ở đâu vậy?
Dương nguyên Khánh cười ha ha:
- Đúng là trùng hợp, ta cũng ở Trường An, ta họ Dương.
Tên binh lính trẻ tuổi lập tức sinh ra hứng thú, vội vàng hỏi:
- Nhà ta ở phường Bình Khang, Dương đại ca ở đâu?
- Nhà ta ở phường Vụ Bản, đã rất lâu rồi ta cũng chưa trở về.
- Phường Vụ Bản là nơi có rất nhiều quan to, người giàu có ở, Dương phủ cũng nằm ở đây, đó chính là nhà của tổng quản. Dương đại ca, không biết huynh đã gặp qua tổng quản hay chưa.
- Gặp qua, hơn nữa còn nán lại vài ngày.
- Huynh có thấy tổng quản bắn tên hay không? Ta nghe nói tài bắn cung của tổng quản là thiên hạ vô song!
- Tài bắn cung của tổng quản cũng tàm tạm. Tuy nhiêu thiên hạ ngọa hổ tàng long, cao thủ bắn cung vô danh rất nhiều, thiên hạ vô song chỉ có thể coi là một danh hiệu, không thể coi đó là sự thực.
- Ngươi là ai, dám ở đây ăn nói xằng bậy.
Bỗng phía sau có một giọng nói hung dữ truyền tới.
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, thấy một người trẻ tuổi, chỉ tầm mười tám mười chín, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, nhưng sắc mặt giận dữ, trừng mắt nhìn hắn.
- Tài bắn cung của tổng quản là đệ nhất thiên hạ, đây là điều anh hùng khắp nơi đều phải công nhận. Ngươi là cái thá gì mà cũng đòi bình xét!
Giọng nói của gã vang dội khiến cho rất nhiều người quay đầu lại nhìn. Quan quân bên cạnh thấy vậy, giận dữ, vung roi lên định đánh người trẻ tuối kia. Dương Nguyên Khánh nhanh tay bắt lấy roi, tức giận khiến trách:
- Về sau không được đánh binh lính!
Tên quan quân kia sợ kinh hồn bạt vía, quên mất thân phận hiện giờ của Dương Nguyên Khánh, vội vã khom người nói:
- Ty chức tuân mệnh!
Một câu này của gã khiến binh lính xung quanh ồ lên kinh ngạc, Giang Tiểu Phúc đứng cạnh đó hoảng sợ, run run nói:
- Dương... Dương đại ca, huynh là... là ai?
Dương Nguyên Khánh trừng mắt nhìn tên quan quân. Hắn biết hiện giờ khó mà giấu được, đành chạy ra khỏi đội ngũ, vẫy tay với đám binh lính, cười nói:
- Các vị huynh đệ, ta là tổng quản Phong châu Dương Nguyên Khánh. Từ hôm nay trở đi, ta cũng trở thành binh lính, sáng sáng chạy bộ cùng các huynh đệ. Chúng là sẽ làm bạn với nhau trong một tháng. Năm đó ta là một gã Hỏa Trưởng nho nhỏ, còn hiện giờ ta là Hỏa Trưởng của mọi người!
Trong đội ngũ, tất cả binh lính đều kinh hô, ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Dương Nguyên Khánh. Tổng quản đang ăn mặc giống y như họ, huấn luyện cùng bọn họ, rất nhiều binh lính cảm động, đứng lên hô ta:
- Dương tổng quản vạn tuế!
Dương Nguyên Khánh cười lớn nói:
- Đừng hô hai chữ vạn tuế nữa!
Hắn không cho binh lính hô, nhưng không ngờ mấy ngàn binh lính cùng nhau hô to:
- Dương tổng quản vạn tuế! Vạn tuế!
Đây là những lời phát ra từ đáy lòng bọn họ. Đám binh sĩ trẻ tuổi này ngay từ ngày nhập ngũ đầu tiên đã bị tổng quản khiến cho cảm động.
Tên binh lính cường tráng kia tát mạnh mình một cái, mắng:
- Mày đúng là đồ ngu. Ngoại trừ bản thân Dương tổng quản thì còn ai dám nói tài bắn cung của ngài chỉ tàm tạm!
Tổng quản chính là thần tượng trong lòng gã. Gã kích động đến nỗi chảy nước mắt, vung tay hô to theo:
- Dương tổng quản vạn tuế!
Binh lính trẻ tuổi Giang Tiểu Phúc cũng kích động hô to:
- Vạn tuế!
- Xin mọi người yên tĩnh lại.
Bỗng sắc mặt Dương Nguyên Khánh trở nên nghiêm nghị, giống như một Hỏa Trưởng khắt khe, nói:
- Đội ngũ chỉnh tề, tất cả không ai được nói nữa. Chú ý, nhất trí trong hành động, đẩy nhanh tốc độ chạy!
Đám tân binh tinh thần phấn chấn, đội ngũ chỉnh tề, tốc độ chạy nhanh hơn trước vài phần, tiếng giày nện lên mặt đất rất nhịp nhàng. Trong lòng mỗi người đều sục sôi, cảm thấy mình đã dần trở thành một người binh lính chân chính.
.....
Sau khi chạy xong năm mươi dặm thì trời cũng đã sáng. Dương Nguyên Khánh không tham gia luyện binh với binh lính nữa, mà cùng hơn mười tên thân binh trở về nha môn.
Vừa mới tới cửa liền gặp Trưởng sử Nội vệ phủ Tiêu Tấn vội vàng đi tới. Tiêu Tấn là sĩ tử nhập ngũ ở Đôn Hoàng, là hậu nhân của danh môn Tiêu gia. Vốn gã nhận chức Thương Tào Tham Quân Sự quân Phong Châu, nhưng sau khi Tạ Tư Lễ được Dương Nguyên Khánh phái tới bên Dương Huyền Cảm, Tiêu Tấn liền nhận chức Trưởng sử Nội vệ phủ.
Tiêu Tấn thấy Dương Nguyên Khánh, vội vàng bước lên nói:
- Ty chức có việc gấp cần báo cáo tổng quản.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Đi vào trong rồi nói.
Đi vào phòng công vụ, Dương Nguyên Khánh ngồi xuống. Chạy nhanh năm mươi dặm không khiến hắn mệt mỏi, tinh thần vẫn rất phấn chấn. Hắn hỏi trước:
- Khống chế tiệm tạp hóa Hàn Ký ra sao rồi?
Tiêu Tấn khom người đáp:
- Hồi bẩm tổng quản, Hàn Sưởng đã đầu hàng, gã nói nguyện ý phối hợp với chúng ta.
- Vậy thì đưa bộ trang bị trọng giáp đó cho y.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một chút, nói tiếp:
- Chờ một chút, đừng để cho Lý Uyên cảm thấy quá dễ dàng lấy được.
- Ty chức hiểu.
Dương Nguyên Khánh chuyển đề tài:
- Ngươi có chuyện gấp gì thì nói đi.
- Tư Lễ có tin tức.
- Nói đi.
Tiêu Tấn lấy ra một phong thư đưa cho Dương Nguyên Khánh.
- Tư Lễ nói gã đã trở thành phụ tá của Dương... công.
Dương Nguyên Khánh thấy hắn đổi cách xưng hô, cười cười nói:
- Gọi tên trực tiếp cũng không sao. Đôi khi ta cũng gọi thẳng tên.
- Vâng!
Dương Nguyên Khánh đọc qua thư một lần, gật gật đầu. Quả nhiên Tạ Tư Lễ không phụ sự ủy thác của hắn, đã trở thành phụ tá của Dương Huyền Cảm. Bước tiếp theo thì cần xem y thực thi sách lượng của mình như thế nào.
Quận Thượng Lạc, một nhánh quân đội hơn mười ngàn binh chậm rãi tiến vào Võ Quan, dọc theo sông Dan đi về phía huyện Thượng Lạc.
Cầm đầu đội ngũ là Hữu đồn Vệ tướng quân Vũ Văn Hóa Cập sắc mặt âm trầm, giống như cả thiên hạ nợ tiền gã vậy. Vẻ mặt của gã luôn như vậy, hiếm ai từng trông thấy gã cười. Vũ Văn Hóa Cập có một cặp mắt hung ác nham hiểm, mũi chim ưng cao cao. Tuy có tướng gian hùng, nhưng lại không hề có trí tuệ gian hùng.
Cách xa sau gã trăm bước là Quang Lộc Đại Phu Bùi Nhân Cơ. Chỉ cần nhìn khoảng cách là có thể biết được quan hệ giữa hai người. Bùi Nhân Cơ chỉ là Á soái của Vũ Văn Hóa Cập, nhưng bất kể là kinh nghiệm, chiến công hay chức quan thì gã đều vượt xa Vũ Văn Hóa Cập. Chỉ có điều Bùi Nhân Cơ không gần Hoàng đế bằng Vũ Văn Thuật, cho nên gã chỉ là trợ thủ cho Vũ Văn Hóa Cập mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]