Trong lòng Vũ Văn Trí Cấp vô cùng căm hận, phải chăng đại ca vơ vét tài sản rất nhiều ép người ta tạo phản.
Lúc này, Vũ Văn Thuật từ từ tỉnh lại, câu đầu tiên mà ông ta bật ra:
-Giữ kín việc này, không cho phép bất cứ người nào nói tới chuyện này. Thư đâu? Thư đâu rồi?
Vũ Văn Trí Cập vội vàng mang thư tới,
-Phụ thân, cha không sao chứ?
Vũ Văn Thuật nhận lại thư thở dốc nói:
-Ta không sao cả, con bảo mọi người đều lui ra cả đi.
Nhóm thân vệ đều lui xuống, Vũ Văn Thuật lại đọc thư một lần nữa. Bức thư có hai trang, trang phía trước là con trai Vũ Văn Hóa Cập viết, bảo phụ thân đừng manh động, Trương Tế đã nắm đước sơ hở của nhà Vũ Văn, khiến cho Vũ Văn Thuật kinh hồn bạt vía, rốt cục thì là sơ hở gì chứ?
Trang sau của bức thư là Thái Thú Trương Tế viết, nói rằng Vũ Văn Hóa Cập vơ vét tài sản rất nhiều ép hắn phải tạo phản, hắn còn nói nếu ông ta mà đám phái quân binh tới tiêu diệt thì hắn chém đầu Vũ Văn Hóa Cập ngay lập tức, đồng thời công bố những điều xấu xa của Vũ Văn ra cho thiên hạ biết để cả nhà Vũ Văn đều bị diệt môn.
Cách mấy dòng cuối cùng lại viết, nếu như đáp ứng điều kiện của hắn thì hắn sẽ thả Vũ Văn Hóa Cập nhưng là điều kiện gì thì Trương Tế không viết.
Vũ Văn Thuật lật đi lật lại xem mấy lần nhưng đều không tìm thấy điều kiện của Trương Tế ở chỗ nào, ông ta lập tức ra lệnh:
-Gọi tên gia đinh đưa thư tới đây.
Tên gia đinh đưa thư rất nhanh được đưa tới, Vũ Văn Thuật hỏi hắn:
-Thái Thú Trương Tế có bảo ngươi mang khẩu tin gì không?
Gia đinh lắc đầu:
-Không có gì cả, ta đi cùng công tử tới Nha quận, ta chờ ở bên ngoài, kết quả có binh sĩ tới bắt ta vào trong, đến gặp mặt công tử ta cũng không được gặp.
Vũ Văn Thuật đã hoàn toàn tỉnh táo lại, ông ta đã ý thức được Trương Tế là muốn kéo dài thời gian, hoặc là hắn có mục đích khác. Việc này vẫn không thể gấp được, ép Trương Tế quá thì ngược lại sẽ là chó cùng rứt giậu, điều may là Dương Quảng lập tức đi tuần tra rồi, việc này chưa đến mức bị bại lộ.
Vũ Văn Thuật lập tức lại cho triệu đến một thị vệ có võ nghệ cao cường, ông ta nói với tên thị vệ và gia đinh:
-Các ngươi mang thêm năm trăm lượng vàng tới quận Thượng Lạc, nói với Trương Tề không được làm hại con trai ta, có việc gì từ từ nói. Nếu hắn dám động tới một sợi tóc của con trai ta, ta sẽ khiến cả nhà hắn chết không có chỗ chôn.
Tên thị vệ và gia đinh đi rồi Vũ Văn Trí Cập lo lắng hỏi:
-Phụ thân, chuyện này nên làm thế nào đây?
-Ta làm sao biết được?
Vũ Văn Thuật hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nói:
-Cái tên vô dụng kia, trong tay giữ mười ngàn quân mà vẫn bị người khác bắt.
Một lúc sau, Vũ Văn Thuật lại nói tiếp:
-Chuyện này không còn cách nào khác chỉ có thể đợi thôi, cái tên đại ca bất lực kia của con chẳng có giá trị lợi dụng gì, sớm muộn họ cũng đưa ra điều kiện thôi. Nhớ kỹ việc này bắt buộc phải phong tỏa tin tức, nếu có người hỏi tới thì nói đại ca của ngươi ở Thượng Lạc diệt phỉ.
Vũ Văn Thuật nghĩ tới bên phía triều đình, ông ta còn phải nghĩ cách để triều đình không nghi ngờ, một chuyện không ngờ xảy ra khiến ông ta không khỏi đau đầu.
…………..
Ở quận Tề, Trương Tu Đà chỉnh đốn lại mười ngàn tàn quân của quận Tề, lại mượn được quận Bắc Hải và quận Lỗ mỗi nơi năm ngàn quân, ông ta dẫn hai mươi ngàn quân liên tục chiến đấu tại các chiến trường quận Bắc Hải và quận Tề. Trải qua mấy tháng chiến đấu, từng đánh hơn ba mươi trận lớn nhỏ khác nhau, liên tục đánh tan đám loạn phỉ Quách Phương Dự, Tần Quân Hoằng và Tả Hiếu Hữu, khiến binh lực của ông ta lớn mạnh tới năm mươi ngàn quân. Cuối cùng khiến cho Lư Minh Nguyệt từ bỏ huyện Lịch Thành, dẫn đại quân tới huyện Trường Thanh, quận Tế Bắc.
Đến đây, huyện Lịch Thành rơi vào tay giặc gần nửa năm đã giành lại được, nhưng huyện Lịch Thành đã bị đã bị chúng phá tan hoang, hơn 60% dân chúng đều bị chúng hành hạ tới chết, đặc biệt là những người nhà quan binh thương vong thê thảm và nghiêm trọng. Hai con gái của Trương Tu Đà đều bị lăng nhục chết, người nhà của đại tướng La Sĩ Tín, Ngưu Tiến Đạt đều chết dưới tay giặc, chỉ còn thê tử và lão mẫu của Tần Quỳnh may mắn không ở huyện Lịch Thành nên thoát kiếp nạn.
Trương Tu Đà vô cùng đau khổ, trấn an bộ hạ, mai táng thi thể, sửa chữa lại các công trình kiến trúc, chỉnh đốn lại binh mã. Càng bị hận thù đè nặng, ông ta càng không dễ dàng xuất chiến, chỉnh đốn huấn luyện quân đội gần 2 tháng. Triều đình phát binh khí áo giáp từ Giang Đô, năm mươi ngàn quân của ông ta lại trở thành một đội quân tinh nhuệ.
Tháng mười, Trương Tu Đà để lại hai mươi ngàn đại quân, lệnh cho Giả Vụ Bản phòng thủ thành, lại lệnh mười ngàn quân chia thành mười doanh trại đóng giữ dọc Hoàng Hà, phòng loạn phỉ đồi Đậu Tử qua Hà Nam sang.
Ông ta đích thân dẫn hai mươi ngàn quân tinh nhuệ tiến vào quận Bắc Tề. Trước khi xuất phát, ông ta thề trước bia của những tướng sĩ đã chết tại huyện Lịch Thành, ông sẽ truy cùng giết tận quân Lư Minh Nguyệt, không từ một ai.
Cờ quân bay phấp phới, khôi giáp sang choáng, kỵ binh và bộ binh mỗi loại mười ngàn người, tổng cộng hai mươi ngàn đại quân chậm rãi tiến vào phía tây.
Trương Tu Đà thúc ngựa đuổi theo La Sĩ Tín, ông ta thấy tinh thần của La Sĩ Tín sa sút, ông ta vỗ vai hắn nói:
-Người mất đã mất rồi, chúng ta những người còn sống phải báo thù cho họ, lấy đầu và máu tươi của kẻ thù để tế người thân.
La Sĩ Tín lặng lẽ gật đầu, trong mắt lệ sắp tuôn trào. Cha và thê tử của hắn đều chết dưới tay phỉ tặc, thù này không trả, La Sĩ Tín hắn thề sẽ không làm người.
-Sư phụ, bọn phỉ tặc này sao lại độc ác đến thế chứ?
Trương Tu Đà cười lạnh một tiếng nói:
-Bọn phỉ tặc này rất nhiều người vốn dĩ đều là nông dân lương thiện, ruộng vườn nhà họ bị thiên tai, người nhà chết thảm, trong lòng họ tràn ngập sự hận thù. Vốn họ định trút hết hận thù với triều đình nhưng họ không dám, bọn họ hèn nhát nên chỉ có thể dám trút hết thù hận lên những người dân yếu đuối.
La Sĩ Tín chậm rãi chỉnh thẳng lại thắt lưng, hắn biết sự đau khổ trong lòng sư phụ không hề ít hơn những người khác nhưng sư phụ lại không biểu lộ ra bên ngoài, đây mới là thiết huyết nam nhi chân chính, hắn phải noi gương theo sư phụ.
-Sư phụ, Lư Minh Nguyệt có một trăm năm mươi ngàn quân, gấp đến tám lần chúng ta, chúng ta phải đối phó với chúng thế nào đây.
-Trong lòng chúng ta có hận thù, trong lòng họ có sự sợ hãi, chỉ thấy họ bỏ thành mà chạy thì biết ngay họ đã sợ. Hận thù có thể làm cho chúng ta bộc phát gấp mười lần lực lượng, sự sợ hãi lại làm suy yếu khí thế của họ, bọn họ chắc chắn sẽ thất bại.
Trương Tu Đà lại cười cười nói:
-Tuy nhiên sự hận thù chỉ có thể tích tụ trong lòng binh lính, làm một đại tướng bắt buộc phải giữ được bình tĩnh, không được để hận thù làm mờ mắt. Lư Minh Nguyệt kia cũng là người có đầu óc, bị Dương Nguyên Khánh đánh bại ở Trác quận vậy mà lại có thể tái khởi Đông Sơn, hơn nữa lại còn dùng kế điệu hổ ly sơn đánh bại Từ Tiến Phương, đủ thấy người này là một nhân tài, không thể coi thường, không được khinh địch.
La Sĩ Tín trầm ngâm một lúc lại hỏi:
-Tại sao sư phụ không đi giúp đỡ sư huynh.
Sắc mặt của Trương Tu Đà thay đổi, lạnh lùng đáp:
-Giúp hắn cái gì chứ? Giúp hắn cướp ngôi, chiếm đoạt giang sơn Đại Tùy sao? Đại trượng phu trung thành với quân phụ, trung thành với Đại Tùy mới không hổ thẹn với trời đất. Nếu Dương Nguyên Khánh hắn dám cả gan có tâm địa khác, Trương Tu Đà ta tuyệt đối không nhận hắn là đồ đệ của ta.
Lại cảm thấy lời mình nói có vẻ hơi nặng nên ông ta cười cười nói:
-Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, bây giờ phải tập trung tinh thần để đối phó với Lư Minh Nguyệt.
……………..
Hai ngày sau, đại quân của Trương Tu Đà đã tiến vào quận Tế Bắc, nơi này là chỗ ẩn náu của Lư Minh Nguyệt. Trương Tu Đà cưỡi ngựa chạy tới trước một gò đất nhỏ, nhìn ra xa đây là một địa thế bằng phẳng, nhiều sông ngòi chảy qua, bên ngoài còn thấy một bãi cỏ lau, dễ dàng ẩn nấp rất thích hợp đánh phục kích.
Lúc này xa xa có một tên mật thám quân Tùy chạy tới gò đất nhỏ rồi khom người xuống bẩm báo:
-Khởi bẩm đại soái, phía trước ba mươi dặm có phát hiện chủ lực quân địch, đang chạy về hướng chúng ta.
-Có bao nhiêu người?
-Khoảng một trăm mười ba, một trăm mười bốn ngàn người.
Trương Tu Đà giơ nắm đấm lên nhìn ra xa, bây giờ ông ta vẫn chưa nhìn thấy, ông ta lập tức nói:
-Truyền lệnh của ta, đại quân đóng quân ngay tại đây, trong nửa canh giờ bắt buộc phải hạ trại xong.
Quân đội của ông ta từ xa tới mệt nhọc, ông ta không muốn chiến đấu với quân địch, đại quân đóng trại, không tới nửa canh giờ tất cả các trại đã được hoàn tất.
Hơn nửa canh giờ sau, Lư Minh Nguyệt tự mình dẫn đại quân tới, cách doanh trại của Trương Tu Đà khoảng vài dặm, trong lòng Lư Minh Nguyệt vừa hận vừa sợ Trương Tu Đà. Người này dẫn mười ngàn tàn quân có thể quét ngang quận Bắc Hải và quận Tề, lớn nhỏ cũng hơn ba mươi trận, chưa bao giờ thất bại. Chỉ trong vòng vài tháng đã hồi phục trở thành một đội quân tinh nhuệ năm mươi ngàn người, có thể thấy khả năng dẫn binh và huấn luyện binh của người này không giống với người thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]