Chương trước
Chương sau
Tiểu nha hoàn rất hoảng sợ, lắp bắp, một câu cũng không nói nên một lời. Bỗng nhiên có tiếng cười phóng đãng từ bên trong phòng vọng ra, đó là tiếng cười phóng đãng của tiểu thiếp A Đoàn của y. Vương Nhân Cung quay mạnh đầu lại, nhìn về hướng căn phòng đó, chậm rãi đứng lên, đi từng bước một đến phòng đo, tiểu nha hoàn sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.

Vương Nhân Cung đã nghe thấy trong phòng tiếng rên rỉ của a Đoàn,

- Người khỏe lắm..... Dùng sức đi!

Mặt y bắt đầu căng ra tím đen lại, không ngờ nữ nhân của y vụng trộm ở với người đàn ông khác. Vương Nhân Cung khoét giấy trên cửa nhìn vào trong phòng, sự tức giận suýt chút nữa làm phổi y nổ ra, một cước đá tung cửa ra.

Thấy trên chiếc giường y thường ngủ là thân binh Giáo Úy Lưu Vũ Chu đang nằm đè lên một nữ nhân, mà trên thân thể người phụ nữ này trần truồng, trên dưới không có che đậy gì cả, chính là tiểu thiếp a Đoàn của y.

- Gian phu dâm phụ, đi chết đi!

Vương Nhân Cung nổi giận gầm lên một tiếng, rút kiếm đâm Lưu Vũ Chu.

Hơn một năm trước Lưu Vũ Chu đã tư thông với tiểu thiếp a Đoàn của Vương Nhân Cung. Lúc mới bắt đầu thì chỉ thỉnh thoảng yêu đương vụng trộm, đến thời gian này Vương Nhân Cung phải điều đi quận Nghiệp, mà Lưu Vũ Chu nhất thời không đi nổi, nên hai người càng quấn quýt, chỉ cần có cơ hội là quấn lấy nhau. Buổi sáng hôm nay, Lưu Vũ Chu thừa dịp Vương Nhân Cung tới quận nha liền tới vụng trộm yêu đương với A Đoàn, nhưng không ngờ Vương Nhân Cung lại quay về vừa đúng lúc bắt gặp bọn họ tại trận.

Lưu Vũ Chu sợ tới mức mất hồn mất vía, thấy kiếm sắp đâm đến mình, y từ trên người A Đoàn nhảy lên, một kiếm của Vương Nhân Cung đâm vào không khí, y trở tay y đâm xuống y thân dưới của Lưu Vũ Chu. Lưu Vũ Chu võ nghệ cao cường, thân thể mạnh mẽ, trong tiếng thét chói tai của A Đoàn, y tránh được một kiếm của Vương Nhân Cung, đá một cước làm Vương Nhân Cung ngã lăn trên mặt đất. Một cú đá này cực hiểm làm xương cốt của Vương Nhân Cung gần như là bị đá gãy, rất lâu không đứng lên được.

Lưu Vũ Chu chớp lấy cơ hội này vơ quần áo trên đầu giường, nhảy một cái phá tan cửa sổ, lăn qua đi đến sân sau, y chạy nhanh hai bước nhảy qua tường và chạy về hướng bên trong quận nha.

- Tiện nhân! Ta trở về sẽ trừng trị ngươi.

Vương Nhân Cung tức giận rủa một tiếng, bò dậy chạy hướng ra ngoài phòng, thét ra lệnh với tùy tùng cùng thân binh:

- Lập tức đi quận nha, bắt lấy Lưu Vũ Chu, đem chém thành trăm ngàn mảnh!

Mọi người đều nhảy qua tường, đuổi theo hướng quận nha...

Lưu Vũ Chu mặc quần áo qua quýt, hiện tại trong đầu y chỉ có một ý nghĩ là chạy ra khỏi quận Mã Ấp. Y mở cửa quận nha chạy hướng ra phía ngoài, rồi lại kinh sợ dừng bước khi thấy mấy vạn dân đói đứng ở trước cửa quận nha, tinh thần quần chúng kích động, gần như đã không khống chế được nữa.

Y vừa quay đầu lại, thấy hơn mười người tùy tùng đang đuổi về hướng y. Y đã không còn đường rút lui, trong lòng chuyển động, liền vung tay hét lớn:

- Các vị bà con, Vương Nhân Cung tham ô của đút lót, chỉ muốn mình thăng quan phát tài, mặc kệ sống chết của mọi người, Lưu Vũ Chu ta nguyện thống lĩnh các vị bà con tạo phản, cướp lại lương thực trả về cho chúng ta!

- Cướp lại lương thực!

Mấy chục nghìn người đang kích động, chỉ còn thiếu một người đầu lĩnh thôi, nay bọn họ có Lưu Vũ Chu thống lĩnh, phẫn nộ như đê vỡ. Mấy chục nghìn người giống như thủy triều lao vào quận nha, vừa đúng lúc Vương Nhân Cung lao ra, y thấy đám người đông nghìn nghịt lao vào quận nha, lập tức sợ hãi ngây người. Lưu Vũ Chu nhặt một thanh trường đao dưới mặt đất lên, dữ dằn cười một tiếng, thả người nhảy lên cao, vung đao chém tới Vương Nhân Cung. Vương Nhân Cung né tránh không kịp, đầu người đã bị một đao chém bay.

Lưu Vũ Chu ngửa mặt lên trời cười to:

- Lão tử tạo phản rồi, Lưu Vũ Chu ta muốn làm Hoàng đế!

*****

Tháng một năm Đại Nghiệp thứ mười. Lưu Vũ Chu thống lĩnh dân đói ở quận Mã Ấp tạo phản, y mở nhà kho phát lương, chiêu mộ binh lính từ dân đói. Trong vòng mười ngày có hơn mười nghìn binh lính, Lưu Vũ Chu lại liên hệ với cường hào quận Mã Ấp và quận Nhạn Môn, bổ sung thêm cường hào các nơi lại được thêm mấy nghìn tinh binh mãnh tướng. Lưu Vũ Chu tự xưng là Thái Thú, phát hịch văn đi các nơi, kêu gọi cường hào Hà Đông khởi binh phản Tùy.

Buổi sáng, Lưu Vũ Chu đang ở sàn đấu võ huấn luyện binh lính, đúng lúc này một gã binh lính tiến đến bẩm báo:

- Vương Đông Chủ cửa hàng Nhạn Bắc cầu kiến!

Hai ngày nay, Lưu Vũ Chu đang nghĩ cách tìm kiếm chỗ dựa vững chắc, nhân khẩu Mã Ấp rất thưa thớt khiến y không thể chiêu mộ binh lính quy mô lớn, không thể giống như loạn phỉ Trung Nguyên có thể chiêu mộ được đội quân hơn một trăm ngàn người, y có được hơn mười ngàn quân đội đã là cực hạn rồi. Hiện giờ quân đội của y rất yếu, không thể chống được sự tiến công của Dương Nguyên Khánh và Lý Uyên, nếu có chỗ dựa vững chắc, vậy thì hoàn toàn khác biệt.

Trong lòng Lưu Vũ Chu hiểu rất rõ, không thể nghi ngờ Đột Quyết chính là chỗ dựa vững chắc nhất cho mình, có Đột Quyết là chỗ dựa vững chắc, Lưu Vũ Chu y sẽ không sợ Dương Nguyên Khánh, càng không sợ Lý Uyên. Chỉ có điều làm cách nào liên hệ với Đột Quyết thì vẫn khiến y đau đầu. Lúc này Vương Đông Chủ của cửa hàng Nhạn Bắc tới gặp y, khiến y chợt nghĩ tới một chuyện, nghe đồn cửa hàng Nhạn Bắc và Đột Quyết có kinh doanh qua lại, có lẽ sẽ tìm được cách từ người này.

Lưu Vũ Chu cuống quýt ra ngoài đón. Bên ngoài sàn đấu võ, Vương Kim Phú cười tủm tỉm chắp tay sau lưng chờ Lưu Vũ Chu. Thân hình gã mập mạp cao lớn, vẻ mặt bình thản, gã cũng vừa từ Đột Quyết quay về. Gần hai tháng trước, Lưu Văn Tĩnh phụ tá của Lý Uyên đã tìm đến gã, Lý Uyên cũng có ý liên hệ với Đột Quyết, gã liền dẫn Lưu Văn Tĩnh tới nha trướng Đột Quyết, đêm qua mới trở về, lại biết Lưu Vũ Chu cũng muốn tạo phản, rất hợp với ý gã.

Lúc này, Lưu Vũ Chu vội đi ra, chắp tay cười nói:

- Nghe nói Vương Đông Chủ đi buôn bán với Đột Quyết, đã về bao lâu rồi?

- Vừa trở về đêm qua.

Ánh mắt Vương Kim Phú nheo lại thành một kẽ hở, cũng không đáp lễ mà có một thái độ kẻ cả kiêu ngạo. Trong mắt gã, Lưu Vũ Chu chỉ là một kẻ phản vương non nớt mà thôi, còn mình lại là người phát ngôn của Đại Tùy với Đột Quyết, địa vị cao hơn Lưu Vũ Chu rất nhiều.

Lưu Vũ Chu bắt gặp thái độ ngạo mạn kia, trong lòng y có chút mất hứng, nhưng hiện tại y đang cần Vương Kim Phú nên đành phải kìm nén sự căm tức trong lòng, vẫn cung kính nói:

- Nghe nói Vương Đông Chủ và Đột Quyết có liên hệ, không biết có thể giúp tại hạ một việc nhỏ không?

- Tướng quân tìm Đột Quyết có chuyện gì, cứ việc nói, tại hạ nghĩ có một số việc tại hạ cũng có thể giải quyết được.

Nói đến mức độ này thì Lưu Vũ Chu đã hiểu vài phần, thân phận vị Vương Đông Chủ này không hề tầm thường, y cuống quýt nói:

- Mời Vương Đông chủ vào quận nha nói chuyện!

Hai người tới quận nha đi vào một gian phòng bí mật. Lưu Vũ Chu đóng cửa lại, y mời Vương Kim Phú ngồi xuống, nôn nóng nói:

- Vương Đông Chủ, ta muốn nương nhờ Đột Quyết Khả Hãn làm chủ, không biết Vương Đông Chủ có thể làm trung gian giới thiệu được không?

Vương Kim Phú không ngờ Lưu Vũ Chu lại trực tiếp như vậy, thật ngoài dự kiến của gã. Gã ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói:

- Tại hạ có thể nói trước một tin tức cho tướng quân, Đột Quyết Khả Hãn hiện đã dẫn ba trăm ngàn đại quân xuống phía Nam, đóng tại mặt phía bắc quận Định Tương, tướng quân muốn gặp Thủy Tất Khả Hãn cũng có thể, nhưng tướng quân cần phải tỏ thành ý trước.

- Thành ý?

Lưu Vũ Chu khó hiểu, y ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nói:

- Như vậy, ta cho đóng cửa tất cả cửa hàng ở Mã Ấp, chỉ chừa lại một cửa hàng Nhạn Bắc, vậy có được không?

Vương Kim Phú lắc đầu, cười nói:

- Lưu tướng quân hiểu lầm rồi, thành ý mà tại hạ nói không phải là thành ý cho Vương Kim Phú này, mà là cho Thủy Tất Khả Hãn, tướng quân hiểu ý tại hạ chưa?

Lưu Vũ Chu gật đầu, xoay người đi ra ngoài, một lát sau y ôm đến một kim phật nặng chừng mười lăm cân, đây là một trong vật phẩm nhận hối lộ của Vương Nhân Cung. Y đặt kim phật trước mặt Vương Kim Phú, khom người thi lễ:

- Đây là một chút tâm ý của Vũ Chu tặng cho Vương tiên sinh, nể tình đồng hương, xin Vương tiên sinh chỉ điểm đường ra cho Vũ Chu.

Kim phật lóe sáng rực khiến đôi mắt nhỏ dài của Vương Kim Phú dần nhếch lên, gã không chỉ thích loại ánh sáng chói này, đồng thời gã còn thích sự cung kính của Lưu Vũ Chu đối với gã.

- Thôi được! Nể tình đồng hương, tại hạ nhắc nhở Lưu tướng quân một lần, cách nơi này chưa đến trăm dặm là cung Phần Dương của quận Lâu Phiền, Lưu tướng quân muốn đến đó không?

Lưu Vũ Chu bừng tỉnh hiểu ra, y giờ đã biết phải làm gì rồi, tuy nhiên cung Phần Dương có năm nghìn thủ binh, y cần phải đánh một trận cứng rắn.

***

Phía bắc quận Định Tương, Thủy Tất Khả Hãn lại suất lĩnh ba trăm ngàn đại quân xuống phía nam. Lúc này đã cách xa lần thất bại tại Nhạn Môn chưa tới nửa dặm, tuy rằng thất bại ở Nhạn Môn đã khiến y tổn thất mười mấy nhân mã, nhưng hầu hết đều là binh mã của các bộ tộc Thiết Lặc, bản thân Đột Quyết cũng thương vong thê thảm và nghiêm trọng nhưng cũng không tổn thương đến nguyên khí, mà thất bại ở Nhạn Môn khiến cho các quý tộc Đột Quyết không những không kiếm được lợi ích, ngược lại còn phải bồi thường vô số trâu dê, sự tổn thất rất lớn khiến cho bên trong Đột Quyết tiếng oán thán dậy trời đất, những tiếng xì xào nghi ngờ Thủy Tất Khả Hãn liên tiếp nổi lên khiến Thủy Tất Khả Hãn chịu một áp lực rất lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.