Chương trước
Chương sau
- Vậy cháu định đối phó với hai mươi ngàn tinh binh của Tống Lão Sinh như thế nào?

Lưu Văn Tĩnh hỏi.

- Thế thúc có điều không biết, mặc dù Tống Lão Si được Việt Vương tín nhiệm, nhưng đó là bởi vì ông ta là tâm phúc của Phàn Tử Cái, không phải vì ông ta có công trạng. Trên thực tế, ông ta cũng không có công trạng gì, chỉ dựa vào tư cách và sự từng trải để đi lên. Phàn Tử Cái đã chết. Ông ta mất đi chỗ dựa vững chắc. Khuất Đột Thông lại uy hiếp đến địa vị của ông ta. Hiện tại ông ta đang nóng lòng lập công. Ta có thể lợi dụng tâm trạng nóng lòng lập công của ông ta. Vì thế, khi chúng ta tấn công quận Tây Hà, cháu đã phái trăm tên tinh binh đóng giả làm thương nhân từng nhóm từng nhóm tiến vào huyện Hoắc Ấp. Mặt khác, huyện Úy huyện Hoắc Ấp là Triệu Chung cũng nguyện ý ra sức cho chúng ta.

Lý Uyên kinh ngạc hỏi:

- Con đi tìm huyện Úy huyện Hoắc Ấp bao lâu rồi?

- Phụ thân, phụ thân của Triệu Chung là bộ hạ của Trưởng Tôn Gia. Con đã bảo Trưởng Tôn Vô Kỵ đi thuyết phục ông ta. Ông ta đã nguyện ý ra sức vì phụ thân.

Lý Uyên cũng không nói gì. Chuyện này khiến ông ta bất ngờ hoàn toàn không biết gì cả. Lòng dạ của con trai ông ta không tránh khỏi có chút quá sâu.

- Vậy cháu định lợi dụng tâm trạng nóng lòng lập công của ông ta thế nào?

Lưu Văn Tĩnh có vẻ hào hứng tiếp tục truy hỏi.

Lý Thế Dân có chút khiếp đảm thoáng nhìn về phía phụ thân. Sau một lúc lâu, anh ta lẩm bẩm nói:

- Dưới tay con có một binh lính, mặt mũi hình dáng rất giống phụ thân.

Lý Uyên và Lưu Văn Tĩnh nhìn nhau. Hai người đều hiểu kế sách của Lý Thế Dân không tồi. Kế sách này rất có thể sẽ thành công. Lưu Văn Tĩnh giơ ngón tay cái lên khen:

- Thế Dân thật sự cũng là kỳ tài!

Lý Uyên cũng không đồng ý khen ngợi con trai. Trong lòng ông ta có phần không thoải mái. Ông ta vuốt râu thản nhiên cười nói:

- Ta cũng muốn tìm một người giống ta. Ta thật sự muốn nhìn thấy người này.

Lý Thế Dân đi xuống, Lưu Văn Tĩnh cũng cáo từ rời đi. Trong lều lớn chỉ còn lại có Lý Uyên và Lý Kiến Thành. Lý Uyên thoáng nhìn về phía con trai, chậm rãi nói:

- Hôm nay con và đệ con tranh công, quả thật rất không thỏa đáng, có mất phong thái của một người huynh trưởng.

Lý Kiến Thành thở dài, hổ thẹn nói:

- Thật ra con cũng không muốn tranh. Chỉ có điều đại tướng dưới tay không có cơ hội lập công. Bọn họ rất nóng lòng. Con đã là chủ tướng Tả quân, trong lòng cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

Lý Uyên ngẩn ra. Ông ta cũng hiểu nỗi khó xử của Lý Kiến Thành, trầm ngâm một chút nói:

- Con là Thế tử, kỳ vọng của ta đối với con cũng không phải là dẫn quân đánh giặc. Ta hy vọng con là Tiêu Hà, Thế Dân là Hàn Tín. Con quản lý chính vụ hậu cần, Thế Dân đi chiến đấu anh dũng. Như vậy đi! Con trên danh nghĩa vẫn đảm nhiệm Đô đốc Đại lãnh quân Tả, nhưng công việc cụ thể cứ giao cho Hiếu Cung quản lý. Ta phong ông ta là Đô đốc. Con không cần hỏi đến. Con đi một chuyến quận Thượng Đảng, thuyết phục Thái Thú Tư Mã quy hàng ta. Có thể thuyết phục quận Thượng Đảng quy hàng, vậy công lao của con không thua gì Thế Dân.

Trong lòng Lý Kiến Thành khẽ thở dài. Thật ra anh ta cũng không muốn lĩnh quân đánh giặc. Đó không phải sở trường của anh ta. Anh ta đứng lên hướng về phía phụ thân thâm thi lễ.

- Con xin xuất phát!

Tống Lão Sinh đứng ở trên tường thành huyện Hoắc Ấp, ngắm nhìn dãy núi ở phía bắc. Trong lòng y nặng trĩu vì lo lắng cho tương lai Đại Tùy. Trước là loạn phỉ tạo phản, đã khiến thiên hạ đại loạn. Hiện tại, Lý Uyên thân là quý tộc Quan Lũng cũng tạo phản. Đây là nền tảng của vương triều Đại Tùy. Nền tảng đã tổn hại. Trong hoàn cảnh bấp bênh như vậy, vương triều Đại Tùy còn có thể chống đỡ được bao lâu?

Điện hạ Việt Vương giao cho y nhiệm vụ ngăn chặn Lý Uyên tiến xuống phía nam. Y chỉ cảm thấy đầu vai nặng khác thường. Y có phần gánh không nổi. Nhưng y không muốn phụ sự phó thác của Điện hạ Việt Vương đối với y. Là Tùy thần, coi như tận trung với nước, đành phải cố sức toàn lực mà làm.

Lúc này, một gã kỵ binh từ phía xa hối hả chạy tới. Tiếng vó ngựa khiến Tống Lão Sinh bừng tỉnh.

- Tống Tướng quân, phát hiện tin tức của kẻ địch!

Kỵ binh vội vàng chạy tới dưới thành hô to.

- Phát hiện tin tức gì của kẻ địch?

- Một đội ba nghìn quân đang tiến về hướng huyện Hoắc Ấp. Hình như Lý Uyên cũng có mặt trong đó.

Mắt Tống Lão Sinh sáng lên, lại hỏi:

- Tóm lại, Lý Uyên có ở đó hay không?

- Ty chức thấy cờ của Lý Uyên, nhưng không thấy ông ta. Quân binh là do Lưu Hoằng Cơ dẫn đầu. Phía sau mười lăm dặm còn có mấy vạn đại quân tiếp ứng.

Tống Lão Sinh trầm tư thật lâu. Khi tiêu diệt phỉ ở Hà Đông, mình và Lý Uyên từng giao chiến vài lần. Đại khái mình có thể đoán được dụng ý của Lý Uyên. Hẳn là ông ta muốn đến để khuyên mình quy hàng.

- Hừ! Tự mình đến cửa.

Tống Lão Sinh lập tức hạ lệnh.

- Lệnh hai mươi ngàn quân chuẩn bị, bất cứ lúc nào bắt lấy Lý Uyên!

Tống Lão Sinh dẫn đầu ba nghìn quân ra khỏi thành xếp thành hàng đứng chờ. Còn hai mươi ngàn đại quân trốn ở trong thành, đợi mệnh tới bất cứ lúc nào.

Một lát sau, ba nghìn quân của Lý Uyên xuất hiện. Đoàn quân càng ngày càng tiến gần. Khi còn ngoài một dặm, đoàn quân dừng lại. Hơn trăm binh lính vây quanh Lý Uyên tiến lên phía trước. Một gã binh lính tiến lên nói:

- Tống Tướng quân, Chủ công nhà ta mời ngài tiến lên một bước.

Tống Lão Sinh nhìn thấy rõ ràng. Ngoài hai trăm bước, người đứng giữa hơn trăm binh lính, chính là Lý Uyên. Trong lòng y mừng rỡ. Đây quả thực chính là cơ hội ngàn năm một thuở. Y kích động đến vung đao rống to.

- Các huynh đệ, theo ta bắt Lý Uyên!

Y dẫn quân tấn công mạnh mẽ về hướng Lý Uyên. Hai mươi ngàn phục binh cũng từ trong thành vọt ra. Lý Uyên sợ tới mức quay đầu bỏ trốn. Ba nghìn quân hộ vệ ông ta chạy trốn về hướng bắc. Tống Lão Sinh làm sao chấp nhận. Y dẫn đại quân truy kích. Binh lực của y không bằng Lý Uyên. Chỉ có cơ hội như thế này mới có thể lấy yếu thắng mạnh. Nhưng cơ hội này chỉ có một lần, mất đi sẽ không còn nữa.

Tống Lão Sinh dẫn đại quân truy kích Lý Uyên. Bên trong thành huyện Hoắc Ấp chỉ còn hai ngàn quân phòng thủ, hai ngàn quân phòng thủ này, phần lớn đều trấn giữ ở phía bắc thành. Đây là p quân hòng ngự Lý Uyên dẫn từ phía bắc đánh xuống. Mà huyện Hoắc Ấp dựa vào núi lớn, không có cửa thành phía tây. Cửa thành phía đông, cửa thành phía nam đều chỉ có một ít quân.

Quân phòng thủ trấn thủ cửa thành phía nam chỉ có chưa đầy hai trăm người. Phần lớn đều ở trên tường thành. Chỉ có hơn mười binh lính ngồi xổm bên cạnh cửa thành. Cửa thành đã đóng. Hơn mười binh lính không có việc gì làm.

Lúc này, một đội binh lính quân Tùy chạy tới cửa thành, ước chừng trăm người. Mỗi người đều có dáng người khôi ngô, đi lại mạnh mẽ, áo giáo chỉnh tề, tay cầm trường mâu, khiên lớn, lưng gài hoành đao, phía sau lưng mang cung tên.

Người dẫn đầu chính là huyện úy huyện Hoắc Ấp - Triệu Chung. Tay anh ta cầm một thẻ lệnh tiễn, lạnh lùng nói:

- Ta phụng lệnh của Tống tướng quân tiếp quản phòng thủ cổng thành phía nam, mời các ngươi rút lui!

Hơn mười người binh lính đều kinh hoàng đứng dậy, một gã Hỏa Trưởng hướng về phía tường thành hô to:

- Giáo úy!

Một gã quan quân đứng ở trên tường thành thò đầu xuống hỏi:

- Chuyện gì?

Anh ta thoáng nhìn về phía trăm người lính toàn thân khôi giáp, nghi hoặc hỏi Triệu Chung:

- Triệu huyện úy, các ngươi tới đây có chuyện gì sao?

Triệu Chung giơ quân lệnh tiễn lên, cao giọng nói:

- Phụng lệnh Tống tướng quân, từ huyện nha tới tiếp quản phòng thủ cửa phía nam. Các ngươi quay về quân doanh đợi lệnh.

Quan quân trấn giữ thành thoáng nhìn quân lệnh tiễn trong tay anh ta, không chút hoài nghi, vung tay lên nói:

- Các huynh đệ, trở về nghỉ ngơi đi.

Hai trăm binh lính từ trên thành, dưới thành đi xuống. Có người đang ngáp. Lại có người không có tinh thần xếp thành hàng, tiến về phía quân danh bên trong thành. Triệu Chung vung tay lên, năm mươi binh sĩ chạy gấp lên tường thành. Năm mươi binh sĩ khác thì trấn thủ ở bên cạnh cửa thành.

Lý Thế Dân đã dẫn ba nghìn người từ Hoắc Sơn theo con đường nhỏ vòng qua đến ngoài phía nam thành. Bọn họ trốn ở trong một rừng cây cách cánh cửa hai dặm. Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cửa thành. Đúng thời gian đã hẹn trước, bỗng nhiên, trên tường thành hiện lên từng đợt ánh sáng chói mắt. Đây là do gương đồng chiếu sáng dưới ánh mặt trời. Bọn họ đã hoàn thành. Chỉ thấy cầu treo bắt đầu chậm rãi buông xuống, cửa thành mở ra. Lý Thế Dân mừng rỡ, hét lớn một tiếng.

- Tiến vào thành!

Ba nghìn người từ trong rừng rậm lao ra, gấp rút chạy về hướng cửa thành. Lý Thế Dân xung phong đi trước, dẫn đầu vọt vào thành Hoắc Ấp.

....

Tống Lão Sinh dẫn quân đuổi theo chưa đến mười dặm, liền có binh lính kinh hãi hô to:

- Tống tướng quân, thành Hoắc Ấp!

Tống Lão Sinh vừa quay đầu lại. Chỉ thấy phía bắc thành khói lửa ngút trờiKhói đặc cuồn cuộn. Y chấn động, lập tức ý thức được mình đã bị lừa. Y hô lớn:

- Trở về thành! Lập tức trở về thành!

Hai mươi ngàn quân Tùy quay đầu chạy về hướng thành trì. Lúc này Lý Uyên tự mình dẫn tám mươi ngàn đại quân đuổi tới, vung binh đánh lén. Tống Lão Sinh thấy đội quân đã không có cách nào vào thành, không khỏi giận dữ, gầm lên ra lệnh:

- Ba quân xếp thành hàng, quyết một trận tử chiến với phản quân!

Tống Lão Sinh dẫn quân xông về hướng đội quân của Lý Uyên, hai đội quân đánh một trận ác liệt ở phía bắc huyện Hoắc Ấp. Cuối cùng quân Tùy vì người ít không đánh lại đông nên thất bại. Tống Lão Sinh bị thuộc cấp của Lý Uyên là Lưu Hoằng Cơ dẫn mấy trăm người vây quanh. Tống Lão Sinh thề chiến đấu cho tới lúc chết, kiệt sức chết trận.

Chủ tướng bỏ mạng. Ý chí chiến đấu của thuộc hạ Tống Lão Sinh tan rã. Toàn chiến tuyến sụp đổ. Người đầu hàng vô số kể. Hai mươi ngàn quân Tùy ở huyện Hoắc Ấp hoàn toàn bị tiêu diệt.

Quân Lý Uyên phá được huyện Hoắc Ấp, mở ra đường lớn từ Hà Đông xuống phía nam. Sĩ khí toàn quân thúc đẩy mạnh mẽ. Lý Uyên chia quân tiến xuống phía nam. Thế như chẻ tre, một đường tấn công quận Lâm Phần, quận Giáng, quận Văn Thành, quận Trường Bình. Thái Thú Tư Mã Ung quận Thượng Đảng dưới sự thuyết phục của Lý Kiến Thành, đầu hàng Lý Uyên. Đến lúc này, phía nam Thái Nguyên trừ quận Hà Đông ra, toàn bộ các quận còn lại đã bị quân Lý Uyên chiếm đóng. Trung tuần tháng tư, năm Đại Nghiệp thứ mười hai, Lý Uyên tự mình dẫn một trăm năm ngàn đại quân tấn công quận Hà Đông.

Tướng phòng thủ quận Hà Đông là Khuất Đột Thông dẫn bốn mươi ngàn quân trú đóng ở thành Hà Đông, đồng thời phái người về Lạc Dương khẩn cấp xin cầu viện.

....

Thành Đại Lợi, quân Đột Quyết và quân Tùy đã giằng co gần hai mươi ngày. Trong lúc này, đại quân Đột Quyết thấy ngoại thành hoàn toàn đã được dời đi, trở thành mảnh đất bằng phẳng. Phía ngoài thành Đại Lợi vốn đông đúc phồn hoa, náo nhiệt đã biến thành một chiến trường trống trải. Thủy Tất Khả Hãn hạ lệnh bốn mươi ngàn quân Đột Quyết lập trận ở trong thành, chuẩn bị lập tức phát động công kích đối với thành Đại Lợi.

Nhưng Thủy Tất Khả Hãn cũng không vội tấn công. Gã còn đang chờ đợi tin tức từ thành Hà Khẩu. Thông qua bằng ưng tín gã có thể giữ liên lạc giữa thành Hà Khẩu và thành Đại Lợi. Nếu phá được thành Hà Khẩu, như vậy dù thế nào Dương Nguyên Khánh cũng không thể ngồi yên. Mình nhất định có thể kéo hắn ra khỏi thành Đại Lợi, quyết chiến trên cánh đồng bát ngát.

Doanh trại chính của quân Đột Quyết vẫn ở ngoài thành cách thành Đại Lợi ba dặm. Sáng hôm nay, Thủy Tất Khả Hãn vẫn như thường lệ, đi tới phía ngoài thành Đại Lợi xem quân tình. Bình thường, mỗi buổi sáng gã đều đứng ở phía ngoài doanh trại. Buổi chiều quay trở về doanh trại chính.

Quân cận vệ đi theo Khả Hãn ra phía ngoài doanh trại. Số lượng quân cận vệ phía gần lều Vương đã giảm đi rất nhiều. Nhị đệ của Thủy Tất Khả Hãn là Sĩ Lợi Phất Thiết bước nhanh đi tới trước lều đang giam lỏng muội muội A Tư Đóa. Mấy quân cận vệ tiến lên thi lễ.

- Điện hạ, Khả Hãn có lệnh không cho người ngoài thăm công chúa.

Sĩ Lợi Phất Thiết lạnh lùng nói:

- Ta không phải người ngoài, ta là huynh trưởng của công chúa. Chẳng lẽ huynh trưởng tới thăm muội muội cũng không được sao?

- Ty chức không dám. Mời điện hạ vào. Xin đừng vào quá lâu.

Sĩ Lợi Phất Thiết hừ một tiếng, bước nhanh vào trong lều lớn. Lều của A Tư Đóa chia làm lều trong và lều ngoài. Lều trong có trải thảm. Tất cả đồ dùng cần thiết đều có đủ. Phần lớn đều làm bằng vàng bạc do thương nhân mang về từ phương Tây. Tất cả đều được bố trí theo quy cách của một công chúa Đột Quyết, chỉ có điều không có tự do.

Sĩ Lợi Phất Thiết đi vào lều trong. Một cô gái Đột Quyết đang giúp A Tư Đóa chải đầu. Nàng quay lại thấy nhị vương tử, vội vàng khẽ nói:

- Công chúa, nhị vương tử đến.

A Tư Đóa vội vàng đứng lên, vui mừng nói:

- Nhị ca, huynh thật sự đến rồi.

Sĩ Lợi Phất Thiết mỉm cười, khẽ hỏi nàng:

- Muội tìm ta đến có việc gì sao?

Phần lớn quân cận vệ của Khả Hãn đều là thuộc hạ của lão Khả Hãn. Tối hôm qua, A Tư Đóa đã nhờ một người lính già mà nàng quen lặng lẽ chuyển lá thư của nàng cho Nhị ca. Nàng hiểu rất rõ về mối mâu thuẫn trong gia đình. Từ trước đến nay, quan hệ giữa Nhị ca và huynh trưởng không tốt. Hai người tranh đấu gay gắt. Phụ Hãn vì thế đã phải suy nghĩ nát óc. Cho nên nàng biết, Nhị ca là một người có thể tranh thủ.

- Nhị ca, mời vào lều trong nói chuyện.

Sĩ Lợi Phất Thiết gật đầu, đi cùng nàng vào lều trong. Hai huynh muội ngồi xuống. A Tư Đóa cười khổ một tiếng nói:

- Đại ca nói muội rất ngây thơ, rất ngốc, huynh nghĩ thế nào?

- Vậy phải xem là chuyện gì.

Giọng điệu Sĩ Lợi Phất Thiết ôn hòa chậm rãi nói:

- Ví dụ như muội khuyên đại ca lui binh, bảo đại ca quay lại thảo nguyên, quả thật rất ngốc. Đại ca sẽ không nghe theo lời khuyên của muội. Nhưng muội có thể dũng cảm trở về, có thể dũng cảm gánh vác trách nhiệm của một công chúa Đột Quyết, mà không phải nhát gan trốn tránh, lại càng không trợ giúp quân Tùy tàn sát đồng bào mình. Ta cho rằng muội làm vậy là rất đúng, Phụ Hãn cũng cảm thấy muội kiêu ngạo. Trong thời điểm Đột Quyết nguy nan, muội có thể đứng ra như vậy, tất cả chúng ta đều kính nể dũng khí của muội.

A Tư Đóa cúi đầu thở dài.

- Thật ra muội biết mình không khuyên được đại ca. Muội đến đại doanh Đột Quyết cũng không phải vì khuyên đại ca. Muội hy vọng có thể liên hệ được với những người phản đối đại ca. Mọi người đồng lòng hợp sức, cùng nhau lật đổ đại ca, lập Khả Hãn mới.

- Muội...

Sĩ Lợi Phất Thiết nghe A Tư Đóa nói vậy, trong lòng cảm thấy kinh sợ.

Ánh mắt A Tư Đóa lộ ra vẻ kiên nghị, nhìn chăm chú vào huynh trưởng nói:

- Tuy rằng đại ca là anh ruột của muội, nhưng những hành động của đại ca đang hủy diệt Đột Quyết. Muội sẽ không bởi vì đại ca là anh ruột của muội mà dung túng đại ca, không nhìn đại ca thất tín bội nghĩa như vậy. Sinh tồn của Đột Quyết còn quan trọng hơn nhiều so với tình thân. Nếu đại ca còn khăng khăng một mực đối kháng với Phong Châu như vậy. Không cần chờ vương triều Trung Nguyên phục hưng, sang năm, thậm chí mùa thu năm nay, Tây Đột Quyết sẽ phá hủy chúng ta. Còn có Thiết Lặc, Khiết Đan, bọn họ đều là những con sói trên thảo nguyên, đang chờ Đột Quyết máu chảy đầm đìa quay về thảo nguyên. Hậu quả thế nào, chẳng lẽ đại ca không nhìn thấy sao?

Sĩ Lợi Phất Thiết yên lặng gật đầu. Trong cảm nhận của anh ta, A Tư Đóa vẫn là tiểu muội nghịch ngợm, khờ dại. Nhưng qua buổi nói chuyện với nàng hôm nay, anh ta mới chợt phát hiện, A Tư Đóa đã trưởng thành, đã là một công chúa Đột Quyết chân chính.

A Tư Đóa lại khẽ nói:

- Còn có một chuyện nữa, chắc các huynh không biết. Từ hai tháng trước, trượng phu muội đã phái người liên hệ với Ô Đồ. Đại ca Ô Đồ đã có lời thề bẻ gãy mũi tên, nếu Phong Châu gặp nạn, y nhất định đưa binh tới tương trợ. Muội cho rằng nha trướng Đột Quyết đã xảy ra chuyện. Chỉ có các huynh vẫn không biết. Nhị ca, muội biết huynh bình tĩnh hơn so với đại ca. Giữa huynh và Dương Nguyên Khánh không có thù riêng. Nếu huynh đồng ý trợ giúp muội, muội sẽ thuyết phục Ô Đồ ủng hộ huynh lên làm Khả Hãn. Muội cũng thuyết phục trượng phu muội. Huynh ấy có thể khiến hoàng đế Đại Tùy sắc phong huynh làm Khả Hãn.

Trong lòng Sĩ Lợi Phất Thiết trầm xuống. Thật ra anh ta cũng luôn lo lắng về bộ lạc Ô Đồ. Không chỉ mình anh ta lo lắng, rất nhiều người cũng đang lo lắng. Vợ con bọn họ đều ở thảo nguyên. Nếu bộ lạc Ô Đồ thật sự từ sau lưng tấn công nha trướng, vậy hậu quả không thể lường được. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh ta chậm rãi hỏi nàng:

- Muội muốn ta giúp muội thế nào?

- Muội muốn Nhị ca thuyết phục các bộ lạc buông tha dục vọng, lập tức quay về thảo nguyên, không nên bán mạng cho đại ca, không nên can thiệp vào việc nội bộ của Đại Tùy.

- Ta sẽ suy nghĩ về điều này!

Sĩ Lợi Phất Thiết đứng lên cười nói:

- Cho dù thế nào, muội chính là một công chúa có dũng khí. Ta cảm thấy hãnh diện khi có một người em gái như muội.

Sĩ Lợi Phất Thiết bước nhanh rời đi. A Tư Đóa thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết Nhị ca đã động tâm. Ngọn lửa bên trong Đột Quyết đã châm. Bọn họ không duy trì được bao lâu nữa. Cuộc chiến chết tiệt này đã sắp kết thúc.

...

Sau khi nói chuyện với muội muội A Tư Đóa xong, nhị vương tử Sĩ Lợi Phất Thiết lập tức chạy tới góc phía đông bắc. Đây là đóng quân của bộ lạc Tư La của Đột Quyết. Lần này, bộ lạc Tư La xuất binh hơn bốn mươi ngàn người. Đứng thứ ba trong tất cả bộ lạc, đứng sau bộ lạc gốc của Nha Trướng và bộ lạc của nhị vương tử.

Anh ta chạy vội tới trước lều lớn của Tù trưởng. Tư La Hốt Cát nghe được tin tức liền ra đón, cười to nói:

- Ngươi muốn đến uống rượu sữa ngựa ngon ta vừa ủ sao?

Lần này, Tư La Hốt Cát dẫn theo hai người con trai. Con trai cả dẫn mười ngàn quân đi theo tam vương tử tiến đến tấn công thành Hà Khẩu. Người con thứ cũng dẫn mười ngàn quân tác chiến ở ngoại thành Đại Lợi. Bản thân Tư La Hốt Cát dẫn hai mươi ngàn quân ở lại đại doanh.

Sĩ Lợi Phất Thiết xoay người xuống ngựa, chỉ vào lều lớn.

- Đi vào bên trong hẵng nói! Ta có chuyện quan trọng.

Tư La Hốt Cát thấy nét mặt của anh ta nghiêm túc, cũng không nói giỡn, liền theo anh ta vào lều lớn. Hai người ngồi xuống. Sĩ Lợi Phất Thiết thở dài nói:

- Bị ngươi nói trúng rồi. Bộ lạc Ô Đồ thật sự xuất binh tấn công Nha Trướng. Hai tháng trước, Dương Nguyên Khánh phái sứ giả tiến đến bộ lạc Ô Đồ. Nếu như trừ thời gian đi đường, vậy nửa tháng trước, quân của bộ lạc Ô Đồ đã phát động tấn công.

Tư La Hốt Cát kinh ngạc.

- Sao ngươi biết được tin tức này?

- Hôm nay ta đi tìm A Tư Đóa. Tối hôm qua con bé gửi cho ta một tờ giấy, con bé nói cho ta biết, Ô Đồ đã có lời thề bẻ gãy mũi tên với Dương Nguyên Khánh.

Trong lòng Tư La Hốt Cát cũng lo lắng. Ông ta lại hỏi:

- A Tư Đóa còn nói gì?

- Nàng muốn chúng ta liên hợp lại, lật đổ Đốt Cát, lập Khả Hãn mới.

Tư La Hốt Cát gật đầu.

- Nàng rất quyết đoán, không hổ danh là nữ Vương.

Sĩ Lợi Phất Thiết hạ giọng hỏi:

- Làm sao bây giờ? Chúng ta phải sớm phát động sao?

Tư La Hốt Cát chắp tay sau lưng đi vài bước, lắc đầu.

- Trong mười ba bộ lạc, chỉ có năm bộ lạc ủng hộ chúng ta. Bộ lạc Tatar lại bị y phá hủy. Hiện tại chỉ còn lại có bốn. Dứt khoát phải chờ tin tức bộ lạc Ô Đồ truyền đến. Ta nghĩ nhất định sẽ có càng nhiều người bất mãn. Chỉ cần chúng ta có tám bộ lạc ủng hộ, vậy có thể động thủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.