Chương trước
Chương sau
Xẩm tối, những hành động rất khác thường của quân Tùy đã bị quân Đột Quyết phát hiện. Phía ngoại thành, chủ tướng Mông Đạt lập tức phái người đi thông báo cho Thủy Tất Khả Hãn. Đốt Cát nghe tin cũng liền vội vàng tới.

Mấy trăm quân Đột Quyết vây quanh Khả Hãn, xem xét tình hình quân Tùy. Đốt Cát cau mày lại, ông ta đang suy xét xem Dương Nguyên Khánh làm như vậy có dụng ý gì.

Nhị vương tử Sĩ Lợi Phất Thiết nói:

- Khả Hãn, ta cho rằng mục đích chínhquân Tùy là muốn dụ chúng ta vào thành Đại Lợi, không để cho chúng ta đi trợ giúp thành Hà Khẩu.

Đốt Cát chậm rãi gật đầu:

- Ngươi nói không sai, Dương Nguyên Khánh làm như thế chính là muốn dụ chúng ta, tập trung binh lực ở thành Đại Lợi. Bọn họ có tin ưng, tin tức phải nhanh hơn so với chúng ta. Nếu ta đoán không nhầm thì thành Hà Khẩu ở bên kia hẳn là đã xảy ra biến cố lớn rồi. Ta nghi ngờ viện binh của quận Linh Võ đã tới rồi.

Nói đến đây, ánh mắt Đốt Cát cũng trở nên lo lắng. Quân Đột Quyết trải qua hai mươi ngày tấn công thành thành Hà Khẩu, sớm đã rơi vào tình trạng kiệt sức. Nếu viện binh của quân Tùy liên hợp tấn công Đột Quyết, vậy đội quân Đốt Bật sẽ tính sao?

Đốt Cát nói với Sĩ Lợi Phất Thiết:

- Ngươi hãy dẫn ba mươi ngàn kị binh khẩn cấp đi viện trợ Đốt Bật. Dù cho đánh không thắng được thành Hạ Khẩu thì cũng phải cam đoan đội quân ông ta toàn thân trở về.

- Ta biết rồi, ta sẽ đi ngay.

Sĩ Lợi Phất Thiết xoay người lại đi thẳng. Trong khoảnh khắc xoay người ấy, ánh mắt ông ta lóe ra một tia khác lạ khó có thể diễn tả được. Ông ta quất mạnh một roi vào con ngựa chiến chạy về phía đại bản doanh.

Mông Đạt đứng ở bên cạnh hứng khởi khác thường nói:

- Khả Hãn, quân Tùy chỉ có một đạo quân phòng ngự, chúng ta có thể tấn công mọi mặt, đánh chiếm vào phía trong thành.

- Không được

Đốt Cát kiên quyết gạt đi:

- Thành ở giữa rất hẹp, dễ dàng bị quân Tùy tấn công bằng lửa. Nhớ năm đó, hơn mười ngàn quân củaTiết Diên Đà đã bị quân Tùy đốt, chết cháy ở giữa thành.

- vậy nên làm như thế nào?

Mông Đạt cuống lên, gã chỉ sợ giết không được Dương Nguyên Khánh, cuối cùng đại quân phải rút về thảo nguyên.

Đốt Cát đứng ở giữa thành, mắt nhìn chằm chằm vào trăng lưỡi liềm. Y biết trong thành so với giữa thành phải thấp hơn nửa trượng. Y lạnh lùng mỉm cười một tiếng. Y muốn làm cho Dương Nguyên Khánh phải gậy ông đập lưng ông.

Nghĩ thế, y lập tức ra lệnh cho Mông Đạt:

- Ngươi điều mười ngàn người vào giữa thành, ngày đêm không ngừng

bắn tên vào trong thành chặn quân Tùy lại cho ta. Còn ba mươi ngàn người đập hòn đá ở thành, rải lên trên con dốc thoai thoải, để đưa máy bắn đá của chúng ta lên được đến trên thành. Hừng đông nhất định phải xong.

Điệu cười lạnh lùng trên khuôn mặt Đốt Cát lộ vẻ cực kì nham hiểm, thâm độc. Y tưởng tượng ra ngày mai, một trăm cái máy bắn đá làm sụp đổ tường của nội thành. Dương Nguyên Khánh cho rằng, chỉ có một cái thành mà lại có thể tự bản thân mình bám trụ được sao? Hắn đã mắc sai lầm lớn rồi. Y sẽ làm cho hắn phải vô cùng hối hận về những quyết định mà hắn cho rằng thông minh ấy.

Quân Đột Quyết bắt đầu phát động thế tấn công. Mười ngàn quân Đột Quyết trèo lên thành chiếm lĩnh đầu thành, bắt đầu bắn tên vào phía bên trong. Tên bắn như mưa, che kín cả bầu trời khiến quân Tùy ở đầu thành chỉ có cách là phải rút đi. Cùng lúc đó, ba mươi ngàn quân Đột Quyết phá tan một khối đá lớn chất thành đống trên dốc thoai thoải của thành.

Màn đêm dần dần buông xuống.

Ngoại thành của thành Đại Lợi bắt đầu xây dựng ở năm Đại Nghiệp thứ tư. Nó là một dải kéo dài từ đông sang tây, có hình dạng dẹp mỏng theo hướng nam bắc. Tựờng thành phía bắc dài mười dặm, còn hai đoạn tường thành từ đông sang tây chỉ dài có hai dặm. Giữa vách núi đá kề sát với thành thành Đại Lợi có một hầm tối, trong đó có một con đường bí mật dựa vào mặt núi phía tây đang được sửa chữa. Nó nối liền thành ngoài và thành giữa. Quân Tùy khi đã rút lui khỏi thành ngoài thì đã phá hủy nó.

Thành Đại Lợi có đặc điểm chính lớn nhất là thành ngoài và thành giữa đều không có đường lên phía trên thành. Muốn lên trên thành thì nhất thiết phải đi từ nội thành, sau đó đi qua cầu treoà con đường núi, phân cách giữa đầu thành ngoài và đầu thành giữa. Như vậy, ưu điểm của thiết kế này là ở chỗ cho dù gian tế giả mạo thương nhân mà trà trộn vào thành thì bọn họ cũng không thể cướp được cổng thành. Bàn kéo mở cổng thành và xích sắt cầu treo nằm ở lầu trên tường thành thượng.

Đêm đến, bốn mươi ngàn quân Đột Quyết ở cả trong và ngoài thành vội vã leo vào thành giữa. Mười ngàn tiễn thủ quân Đột Quyết thay nhau bắn tên vào trong thành. Cho dù chẳng thấy một quân Tuỳ nào, nhưng quân lệnh như núi, nên bọn họ không dám lơ là.

Ba ngàn quân Đột Quyết khác lại đang bận đắp con đường dốc thoải. Mấy trăm cây đuốc phía bên ngoài tường thành giữa sáng như ban ngày.

Bên ngoài trời tối om. Khoảng mười cái máy bắn đá cớ lớn trông giống như những gã khổng lồ cô độc, đứng sừng sững trong bóng tối, chiếm phần lớn diện tích lớn. Những cái máy bắn đá này và bốn mươi ngàn quân của doanh trại đều là những mảng tối. Chỉ có khoảng mấy trăm tên kị binh ở trong doanh trại đi qua đi lại để tuần tra, còn trên tường của thành ngoài cũng chỉ có hơn mười tên lính gác. Chiếm được thành giữa làm mất đi ý nghĩa phòng ngự của tường thành ngoài cho nên quân Đột Quyết cũng không coi trọng nó nữa.

Tới giờ hợi, trong khi bên trong của thành ngoài, quân Đột Quyết đang bận rộn túi bụi thì ở phía bên ngoài, ở cuối tường thành phía đông lại đang có những sự thay đổi bất thường. Con đường sạn đạo là con đường núi hiểm trở nằm ở phía tây tường thành. Đây là một con đường chết. Phía cuối con đường nằm tựa vào khung hầm núi nằm sâu trong vách đá, không có đất, chỉ có những cây dài không rõ là loại cây gì. Nhưng phía trong tường thành và vách đá lại đổ thêm bùn đất. Từ đó lại mọc lên những bụi mây khổng lồ. Trong bụi mây khổng lồ đó mọc cao hơn một trượng trên núi đá. Tất cả tạo nên một khu rậm rạp, xanh tươi, có gía trị vào cuối xuân. Đó là thời điểm các bụi cây xanh tươi, gần như che kín hết cả mặt núi đá.

Chính từ đây phát sinh ra những sự khác thường. Khi màn đêm buông xuống, không ngờ ở giữa bụi mây xuất hiện một bàn tay, rồi chậm rãi đẩy bụi mây ra. Một đôi mắt sáng ngời nhìn ra ngoài một lát. Từ bên trong lại bước ra một tên lính Đột Quyết. Gã là người cuả quân Tuỳ trong trang phục áo giáp của quân Đột Quyết. Cách ăn mặc này chính là cách ăn mặc của đội cận vệ quân Đột Quyết.

Ngay sau đó, lại có người thứ hai, người thứ ba đi ra. Càng ngày càng nhiều người bước ra. Bọn họ xếp thành hàng chỉnh tề, giống y hệt như một đội quân tuần tra của quân Đột Quyết, xếp thành hàng đi về phía bắc tường thành.

Việc này quân Đột Quyết có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra. Mười mấy năm qua, đường hầm phía trong núi đã được quân dân thành Đại Lợi đào khoét, bên trong che kín vô số hang động, trở thành những hầm rượu tự nhiên. Nhưng những hầm đá này mà không được sử dụng vào mục đích quân sự là chuyện không thể. Ở bên trong nó cất dấu những bí mật quân sự to lớn.

Trong lòng hầm mở ra một con đường bí mật quân sự. Từ trong thành trực tiếp nối thông với tường của thành ngoài. Chỗ miệng hầm để ra ngoài nằm ngay ở đỉnh thành đông, bị cây mây và dây leo che phủ. Đã thế lại có một toà tường thành giả được nguỵ trang vô cùng khéo, mà con đường sạn đạo lại ở tường thành tây.

Con đường hầm bí mật này được đào và hoàn thành ở năm Đại Nghiệp thứ tám, tính đến nay đã được hơn bốn năm nhưng vẫn chưa từng được sử dụng qua và đây chính là lần đầu sử dụng.

Năm mươi tên “lính gác Đột Quyết” xếp thành hàng ở đầu thành, đi qua đi lại rất nhanh. Một lát sau, bọn họ đi tới tường thành phía bắc. Toàn bộ quân lính phía bắc thành ngoài có tổng cộng không tới hai mươi tên Đột Quyết đứng gác. Nhiệm vụ của bọn họ chỉ là đóng và mở cửa thành.

Trước một điểm gác, ba tên lính chính đang chán nản đứng tựa vào tường thành nói chuyện phiếm, đề tài cũng không ngoài mấy chuyện vợ con và vật nuôi trong nhà.

-Là ai?

Một tên lính thấy một đội quân Đột Quyết trong bóng tối đang đi đến nên lớn tiếng hỏi.

- Theo lệnh của Khả Hãn, đến để tuần tra!

Giọng điệu của đối phương cực kì nghiêm khắc. Ba gã lính gác của quân Đột Quyết luống cuống tay chân, cùng nhau đứng thẳng người.

Năm mươi tên “lính Đột Quyết” đi qua bọn họ, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu đau đớn. Ba cái xác được kéo đi, thay vào đó là ba tên lính mới. Gần một tiếng sau, trên đầu thành, toàn bộ hai mươi tên lính gác khác cũng đều bị xử tử không có lý do, bặt vô âm tín.

Lúc này, vô số quân Tuỳ mặc trang phục Đột Quyết từ trong con đường bí mật đi ra, ước chừng khoảng bốn, năm trăm người. Họ khác với năm mươi người trước. Tướng mạo bọn họ giống hệt với người Đột Quyết. Những đội quân mới thành lập này đều là người của Thiết Lặc, nằm trong đội quân Tuỳ ở Phong Châu, tổng cộng có năm trăm người. Họ là những kị binh lạc đà Phong Châu đều là người của Khế Bật.

Bọn họ mỗi người mang một thùng dầu hoả lên trên đầu thành. Ở đầu thành phía đông tìm được một lối vào. Hai người tiến vào trong nội thành. Một lát sau, ở phía dưới chân thành mấy khối gạch được đẩy ra tạo thành lỗ chui ra. Đây cũng là một con đường bí mật ở dưới lòng đất, chẳng qua không phải là bậc thang mà là khe trượt, xung quanh là một khu rừng nho nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.