Chương trước
Chương sau
Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn quân từ Hà Đông đi theo Hoàng Hà xuống phía nam. Dọc đường đi qua quận Ly Thạch, quận Long Tuyền và quận Văn Thành một đường đi về phía nam. Sau sáu ngày, mười ngàn kỵ binh tiến vào huyện Giáng, từ huyện Chính Bình vượt qua sông Phần, lại đi thêm một ngày, đội ngũ tiến vào biên giới huyện Văn Hỉ.

Nơi này, đường núi gập ghềnh, nhỏ, cây cối tươi tốt, dòng suối nhỏ róc rách từ trong núi chảy xuống. So với thế núi ở quận Mã Ấp, phong cảnh nơi này càng đẹp hơn vài phần.

Giữa những dãy núi vây quanh, là những đồng ruộng lúa mì đã được thu gặt, những ruộng lúa nước xanh mơn mởn. Guồng nước lớn bên cạnh khe rãnh chậm rãi chuyển động. Vô số nông dân ở dưới ruộng đang bận rộn. Khi đại đội kỵ binh đi qua bên cạnh bọn họ, rất nhiều người đều kinh ngạc đứng lên nhìn. Nhưng bọn họ không hoảng sợ chạy trốn. Đội kỵ binh khôi giáp này có cờ đỏ phấp phới, rất rõ ràng không phải loạn phỉ vào nhà cướp của, mà là quân Tùy.

Dương Nguyên Khánh ghìm cương chiến mã, nhìn một ông lão nhặt phân bò ở bên đường hỏi:

- Lão hán, xin hỏi thôn Bùi Gia ở chỗ nào?

Lão nhân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chậm rãi chỉ về dãy núi phía trước mặt.

- Vượt qua dãy núi kia là đến. Các người có thể đi vòng qua.

- Đa tạ lão. Xin hỏi phủ đệ của Bùi Tướng Quốc ở đấy sao?

Lão nhân mỉm cười.

- Trong Thôn chỉ có lão Bùi nhặt phân bò. Cả nhà Bùi gia đều ngồi xe bò đi ra thị trấn rồi. Hẳn các người nên đi thị trấn mới đúng.

- Đa tạ!

Dương Nguyên Khánh vừa chắp tay, lập tức ra lệnh:

- Đi thị trấn Văn Hỉ!

Mười ngàn kỵ binh theo đường lớn tiếp tục tiến về hướng Thị trấn. Từ Thế Tích đi bên cạnh cười hỏi:

- Nếu tới thăm Bùi Thị, vì sao Tổng quản không đưa Bùi Tấn đến?

Dương Nguyên Khánh mỉm cười.

- Ta cũng chỉ bất chợt có ý tưởng này. Nếu có thể sớm nghĩ ra, ta đã dẫn theo rồi.

Lúc này Từ Thế Tích đã nhậm chức Hành Quân Tư Mã của cánh quân phía nam, đi theo bên cạnh Dương Nguyên Khánh. Ở chung với mọi người gần một tháng, Từ Thế Tích đã dần dần làm quen với mọi người. Anh ta cũng không còn cẩn thận e dè như lúc đầu, có nhiều khi cũng cười đùa, nói giỡn.

Từ Thế Tích nhìn núi non trùng điệp phía xa. Trong ánh mắt lóe ra vẻ phức tạp.

- Năm năm trước, phụ thân cũng từng muốn ty chức đến chỗ Bùi Học để học. Ông ấy đã phải nhờ tới rất nhiều quan hệ, cuối cùng Bùi Học đáp ứng, nhưng ty chức lại không đồng ý đến đó, đã tranh cãi với phụ thân. Sau đó ty chức rời nhà trốn đi, kết quả vào Ngõa Cương.

- Vì sao không đến?

- Ty chức cho rằng loạn thế buông xuống, làm sao có thể ung dung ngồi trước bàn.

Từ Thế Tích khẽ thở dài một tiếng. Vẻ mặt có chút cô đơn, cười khổ nói:

- Thật ra ty chức nên nghe theo lời phụ thân, đến chỗ Bùi Học học tập năm năm, có lẽ vận mệnh của ty chức đã không giống như bây giờ.

Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn anh ta. Hắn mơ hồ nghe được sự phiền muộn giấu phía sau lời nói của Từ Thế Tích, hỏi:

- Ngươi hối hận đã lên Ngõa Cương sao?

Từ Thế Tích yên lặng một lúc lâu không nói. Dương Nguyên Khánh nói trúng tâm sự của anh ta. Anh ta tham dự vào cuộc tạo phản quá sớm, đến cuối cùng tất cả những người tạo phản đều trở thành đá kê chân cho người khác. Dương Huyền Cảm tác thành cho Lý Uyên. Địch Nhượng giúp Lý Mật. Cao Sĩ Đạt giúp Đậu Kiến Đức, ngay cả Lưu Vũ Chu cũng giúp Dương Nguyên Khánh.

Anh ta chọn sai chủ công, lãng phía thời gian tròn năm năm. Đây là sự tiếc nuối trong lòng anh ta. Nhưng anh ta cũng không nghĩ sẽ nói cho bất luận người nào. Ngay cả Dương Nguyên Khánh, anh ta cũng không nghĩ sẽ nói ra.

Từ Thế Tích trầm mặc, Dương Nguyên Khánh cũng không hỏi nhiều, giục ngựa nhìn các tướng sĩ nói:

- Đi nhanh đi. Chúng ta sẽ đóng quân nghỉ ngơi ở ngoài thành Văn Hỉ!

.....

Sau nửa canh giờ, đội quân đi tới thị trấn Văn Hỉ. Thành huyện Văn Hỉ nằm ở một thung lũng. Ba mặt đều là núi vây quanh. Bốn phía đều là những đồng ruộng trải dài. Một rừng cây không lớn nằm bên trong đồng ruộng, một dòng sông chảy qua phía đông thị trấn.

Giống như các thị trấn khác, huyện Văn Hỉ cũng nâng cao tường thành, đào thêm sông rộng bảo vệ thành, chiêu mộ hơn một nghìn thanh niên trai tráng ở trong huyện tới bảo về thành đề phòng cướp. Một gã kỵ binh tiến đến thông báo.

Huyện lệnh huyện Văn Hỉ tên là Triệu Thủ An, hơn bốn mươi tuổi, đỗ trong khoa cử năm Đại Nghiệp thứ năm, là đệ tử môn hạ của Bùi Phủ, do Bùi Củ đề cử tới nhậm chức ở huyện Văn Hỉ, đã đảm nhiệm chức Huyện lệnh được năm năm. Ông ta sửa đường xây dựng cầu, khuyến nông giúp đỡ người nghèo, xây dựng học đường. Ông ta có danh tiếng rất tốt ở địa phương, rất được lòng dân. Ông ta nghe nói Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh đến, vội vàng ra khỏi thành nghênh đón.

Đương nhiên, Triệu Thủ An biết vì sao Dương Nguyên Khánh đến. Một mặt ông ta phái người đi thông báo với Bùi gia, một mặt dẫn toàn bộ các quan trong huyện ra khỏi thành đón tiếp.

Triệu Thủ An thấy đối phương thanh thế lớn, chừng mười ngàn người, âm thầm có chút lo lắng. Đúng lúc hôm nay Bùi Tịch ở bên trong thành. Nếu bọn họ gặp được, thì nên làm gì bây giờ?

Triệu Thủ An bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì bước nhanh đi đến trước ngựa Dương Nguyên Khánh, khom người thi lễ.

- Hạ quan Triệu Thủ An Huyện lệnh huyện Văn Hỉ tham kiến Dương tổng quản!

Dương Nguyên Khánh cúi người cười nói:

- Chúng ta đến quý huyện, quấy rầy Huyện lệnh rồi.

- Dương tổng quản đi đường không đụng đến cái kim sợi chỉ, hạ quan và huyện dân đều vô cùng cảm kích. Không biết tiểu huyện có thể dốc sức phục vụ Dương tổng quản chuyện gì?

Tuy rằng là một kiểu khách khí, nhưng Triệu Thủ An nói xong liền hối hận. Nếu chẳng may Dương Nguyên Khánh muốn vào thành thì phải làm sao bây giờ?

Dương Nguyên Khánh xem biến hóa trên mặt ông ta liền hiểu, thản nhiên nói:

- Chúng ta đi đường không vào thị trấn. Nếu có gì cần đều bỏ tiền mua. Quân Tùy Phong Châu quân kỷ nghiêm minh, Huyện lệnh không cần lo lắng.

Trong lòng Triệu Thủ An bất an, ông ta vội vàng xoay người giới thiệu về Huyện thừa.

- Đây là Bùi Huyện thừa của chúng tôi, chính là con cháu của Bùi gia.

Bùi Huyện Thừa tiến lên thi lễ.

- Tại hạ Bùi Thông Tể, cháu thuộc chi Thanh Thạch, hoan nghênh cô gia hồi hương.

Dương Nguyên Khánh biết chi Thanh Thạch chính là một chi của Bùi Uẩn. Người này hẳn là cháu họ của Bùi Uẩn. Thấy anh ta chừng ba mươi tuổi, thanh tú nho nhã lại không kém phần khôn khéo có năng lực, lập tức cảm thấy rất có thiện cảm với anh ta. Dương Nguyên Khánh xuống ngựa trả lễ cười nói:

- Vậy thỉnh cầu Bùi huynh dẫn ta tới Bùi Phủ.

Nếu Dương Nguyên Khánh lấy danh nghĩa là cháu rể Bùi Phủ đến huyện Văn Hỉ, Triệu Thủ An cũng bớt lo hơn. Ít nhất hắn cũng sẽ không trở mặt với Bùi Tịch. Ông ta cũng biết kỵ binh cần thức ăn gia súc, vội vàng sai người dẫn Thương Tào đi vào trong thành mua.

Dương Nguyên Khánh lệnh Dương Tư Ân sắp xếp cho binh lính đóng quân nghỉ ngơi ngay tại chỗ, còn mình thì dẫn theo Từ Thế Tích và trăm thân vệ đi vào thành, thăm hỏi Bùi Phủ.

Trong thị trấn, người đến người đi, có chút náo nhiệt, các loại cửa hàng, hàng hóa rực rỡ muôn màu. Trong tửu quán nhộn nhịp vui vẻ. Hơn nữa dịch trạm và học xá đông đúc. Bất cứ lúc nào cũng có thể thấy hình ảnh những người mặc áo thư sinh. Thậm chí, khi đi qua một chiếc xe bò, họ còn thấy một sĩ tử trẻ tuổi ngồi trên xe bò cầm sách lớn tiếng đọc, không thèm để ý tới người qua lại.

- Huyện Văn Hỉ rất coi trọng việc học tập. Cho dù nông dân hồi hương cũng sẽ tìm cách cho con mình học vài năm, có thể biết đọc biết viết. Bình thường, người ta đều cho con cháu đi học từ mười năm trở lên. Đây đều là nhờ ảnh hưởng từ phong cách học tập của Bùi gia.

Bùi Thông Tể chỉ vào một tháp cao phía xa cười nói:

- Tổng quản thấy tòa tháp kia không? Đó là Văn Xương Các, cũng chính là chỗ Bùi Học nổi tiếng. Thời thịnh nhất có tới ba nghìn người tới học. Bây giờ còn có mấy trăm người.

Dương Nguyên Khánh dừng trước Văn Xương Các. Hắn biết, sở dĩ những danh vọng đại tộc họ Bùi này mấy trăm năm không suy, quan trọng chính ở chỗ giáo dục. Bọn họ không chỉ có bồi dưỡng con cháu trong gia tộc mình, cũng bồi dưỡng một lượng lớn những nhân tài ưu tú. Những nhân tài ưu tú đều là quan có địa vị cao, hoặc là đại tộc địa phương. Bọn họ cũng trở thành một loại thế lực đại tộc danh vọng.

Ví dụ như quan viên ở các quận huyện Hà Đông, ít nhất có hai phần có liên quan đến Bùi Thị ở Văn Hỉ. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến các thế lực sĩ tộc Sơn Đông có thể chống lại quý tộc Quan Lũng. Không chỉ có con cháu trong gia tộc bọn họ, còn bao gồm cả lực lượng môn sinh ưu tú của bọn họ. Cho nên Bùi Học ở Văn Hỉ, Thôi Học ở Thanh Hà và Bác Lăng, Vương học ở Thái Nguyên, Lô Học ở Phạm Dương, những đều là học phủ nổi tiếng của triều Tùy. Những người có thể vào học hầu như đều là con cháu danh vọng của các quận huyện.

Nơi này đã cách Bùi Phủ không xa. Bùi Thông Tể thấy xung quanh không có người, nói khẽ với Dương Nguyên Khánh nói:

- Nguyên Khánh, có chuyện ta muốn nói cho ngài. Bùi Tịch cũng đến đây. Hôm nay vừa đến đang ở trong Bùi Phủ.

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra. Cũng không nghe thấy Bùi Tịch là con cháu của Bùi Thị ở Văn Hỉ! Gã tới làm cái gì?

- Gã cũng là con cháu Bùi gia sao?

Dương Nguyên Khánh nghi hoặc hỏi.

- Gã thuộc Bùi Thị ở huyện Tang Tuyền quận Hà Đông. Từng là một chi của Bùi Thị Văn Hỉ. Nhưng hai họ Bùi đã trăm năm không lui tới. Lý Uyên phong gã làm Huyện công Văn Hỉ, cho nên gã đến thương lượng xác nhập hai họ Bùi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.