Chương trước
Chương sau
Bọn họ chờ ở bên ngoài đại doanh. Bùi Uẩn xuống xe ngựa, chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Y suy nghĩ về nguyên nhân và hậu quả của việc này. Nghe nói tối hôm đó Vũ Văn Thành Đô bị cắt chức, là bởi vì Tiêu Tiển viết thư cho y. Hiện giờ nghĩ lại, chuyện này rõ ràng là một âm mưu, đối phương đã lợi dụng mối quan hệ giữa Vũ Văn Thành Đô và Tiêu Tiển.

Bùi Uẩn đang tự hỏi, một gã Giáo úy từ trong doanh trại chạy vội ra, khom người thi lễ:

-Bùi Tướng quốc, Trần Tướng quân mời ngài vào trong.

Giáo Úy lại nói với Trương Huệ Thiệu:

-Tướng quân cũng mời Huyện lệnh vào trong.

Bùi Uẩn và Trương Huệ Thiệu đi theo Giáo úy tiến về phía một cái lều lớn. Vừa đi, Giáo úy vừa giải thích:

-Đêm qua trung thu, Tướng quân ngắm trăng nên bị bệnh nhẹ, bây giờ vẫn nằm trên giường không dậy được, nên không thể tự mình tới tiếp đón Bùi Tướng quốc. Xin Tướng quốc lượng thứ.

-Không sao, ta tìm Tướng quân các ngươi có đại sự khẩn cấp.

Bùi Uẩn nghĩ đến chính mình cũng bị bệnh nhẹ, lại phải chạy khắp nơi, không thể nằm xuống nghỉ ngơi, không khỏi thở dài.

-Chính là phía trước!

Giáo úy chỉ vào một doanh trướng ở phía trước, cười nói. Chỉ thấy trước doanh trướng đứng đầy binh lính, canh phòng nghiêm ngặt.

-Mời Bùi Tướng quốc vào, Trần Tướng quân đang chờ ở bên trong.

Bùi Uẩn và Trương Huệ Thiều đi vào lều lớn, lập tức ngây ngẩn cả người. Trong doanh trướng hoàn trống rỗng, không có bất cứ ai. Bùi Uẩn bỗng nhiên phản ứng, lập tức quay người chạy đi, nhưng đã có mấy thanh trường mâu chỉ vào ngực y.



Cùng lúc Bùi Uẩn bị giam lỏng trong quân doanh, cửa thành Giang Đô đã được đóng lại. Một đội binh lính chạy khắp thành. Bọn họ lấy cớ truy bắt gian tế quân Ngõa Cương, xông vào rất nhiều phủ đệ của các trọng thần. Bùi Thế Cơ, Bùi Củ, Viên Sung cùng các đại thần đều bị bắt lại, tập trung giam giữ. Mà mười mấy trụ cột của Hoàng tộc cũng bị bắt lại, đưa vào quân doanh.

Quân đội lập tức thi hành giới nghiêm, không cho bất cứ ai ra khỏi nhà. Bên trong thành Giang Đô, lòng người hoảng sợ, dường như có một hồi đại nạn sắp xảy ra.



Cung Giang Đô vẫn vô cùng im lặng, không có chút ảnh hưởng nào từ sự việc ở thành Giang Đô. Thủ vệ ở cung Giang Đô chia làm ba tầng. Tầng thứ nhất ở ngoại cùng, chính là mười ngàn Nội vệ Kiêu Quả. Bọn họ đóng quân ở bên ngoài thành, không thể tiến vào trong cung.

Tầng thứ hai là các thị vệ bình thường, cũng là Kiêu Quả vệ. Có khoảng hai ngàn người, do Hổ Nha Lang Tướng Triệu Hành Xu và Ưng Dương Lang Tướng Mạnh Bỉnh thống lĩnh. Bọn họ đóng ở ngoại cung, cũng chính là đại điện và các phòng nghỉ ở các nơi khác.

Mà nội cung thì do một ngàn Điện Túc vệ canh gác, bảo vệ nội cung của Dương Quảng. Bọn họ được xưng là cấp sử, đều được chọn ra từ các Kiêu Quả dũng mạnh, thiện chiến và tinh nhuệ nhất. Hưởng thụ đãi ngộ vượt bậc, thậm chí có thể lấy cung nữ làm vợ.

Một ngàn Túc vệ tinh nhuệ này được chia làm hai ca, thay phiên canh gác vào ban ngày và ban đêm, bảo vệ Huyền Vũ môn và các cửa cung dẫn vào nội cung. Bọn họ cũng không thể tiến vào tẩm cung của Hoàng đế và phi tử. Nhưng sáng sớm hôm nay, Lý Trung Lương truyền ý chỉ của Thánh Thượng, toàn thể nghỉ ngơi ngày trung thu, cho bọn họ đi du ngoạn, uống rượu ở thành Giang Đô. Nhóm Túc vệ đều rời khỏi cung, đến thành Giang Đô, khiến cho Túc vệ canh gác nội cung còn không quá hai trăm người.

Ngự thư phòng của Dương Quảng có hai nơi. Một ở ngoại cung, bên trong điện Ẩn Long, đây là nơi mà bình thường y hay xử lý công việc. Mà một chỗ khác thì ở nội cung, trong Kỳ Lân cá trong những ngày nghỉ hoặc buổi tối, y thường xử lý công việc ở chỗ này.

Hôm nay là ngày nghỉ trung thu, Dương Quảng đang ở ngự thư phòng trong Kỳ Lân các xử lý công việc. Bởi vì công việc không nhiều lắm, nên buổi chiều y mới đến, thường thì đến tối là có thể quay về tẩm cung.

Bên trong nội cung rất yên tĩnh. Thỉnh thoảng mới có một gã hoạn quan hoặc cung nữ vội vàng đi qua. Lúc này đã là chiều tối, nội cung lại càng yên tĩnh. Phải đến bữa tối lúc hoàng hôn mới có thể náo nhiệt hơn một chút.

Lúc này, tiểu cung nữ Ngọc nhi vội vàng chạy vào tẩm cung của Công chúa Đan Dương. Trên sân của tẩm cung, Dương Phương Hinh đang mặc khôi giáp luyện kiếm. Mấy hôm nay, nhiệt huyết của nàng tăng cao, trong giấc mơ cũng thấy mình trở thành một nữ tướng quân, ra trận giết địch. Hơn nữa, hiện giờ người nàng mặc khôi giáp, tay cầm bảo kiếm, nàng cũng đã tìm được cảm giác làm nữ tướng quân, cũng chỉ còn thiếu cưỡi ngựa bắn tên thôi.

-Công chúa!

Ngọc nhi chạy vào sân, thở hồng hộc nói.

Dương Phương Hinh ngừng lại, lo lắng hỏi:

-Tìm được ngựa sao?

Ngọc nhi gật đầu thật mạnh:

-Tìm được rồi. Thẩm đại ca đưa Công chúa một con ngựa tốt. Nhưng ngựa ở ngoài cung, không vào được.

Dương Phương Hinh lập tức nổi giận. Ngựa không vào được thì có ích gì?

Ngọc nhi cười hì hì, ghé miệng vào tai Dương Phương Hinh, nói nhỏ mấy câu. Dương Phương Hinh cảm thấy bất ngờ, liền hỏi lại:

-Thật vậy chăng?

-Là thật. Thủy Tiên môn không có Túc vệ canh gác. Gác ở Thủy Định môn lại chính là thủ hạ của Thẩm đại ca. Chúng ta có thể ngồi thuyền ra ngoài. Thẩm đại ca đang chờ chúng ta ở bên ngoài. Chúng ta cưỡi ngựa dạo một vòng rồi trở lại, sẽ không bị ai phát hiện đâu.

Trong lòng Dương Phương Hinh nhảy dựng lên. Dù sao nàng cũng còn trẻ, vẫn ham chơi. Nghĩ đến việc ra ngoài cưỡi ngựa, nàng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó, liền gọi thêm một thị nữ tâm phúc, ba người ngồi trên một con thuyền nhỏ, vụng trộm đi ra ngoài.

Theo đường thủy đi ra ngoài phải đi qua hai thủy môn. Một là Thủy Tiên môn ở nội cung, bình thường có tám gã Túc vệ canh gác hai bên, nhưng hôm nay bọn chúng được cho nghỉ, khóa thủy đạo lại sau đó liền rời cung. Một gã tâm phúc của Thẩm Quang bơi tới đây, mở Thủy Tiên môn ra, thuyền nhỏ thuận lợi tiến qua Thủy Tiên môn.

Cách Thủy Tiên môn mấy chục bước chính là Thủy Định môn của ngoại cung. Giữa hai thủy môn có một cái hẻm, cũng chính là chỗ nhỏ hẹp nhất của ngoại cung. Thủy Định môn có hai mươi mấy tên thị vệ canh gác, đứng đầu là Giáo úy Tống Phi Vũ, chính là người của Thẩm Quang.

Sau Thủy Định môn chính là bến tàu trong cung Giang Đô. Từ nơi này có thể ngồi thuyền trực tiếp đến kênh đào. Lúc này, một chiếc thuyền hoa đang neo ở bến tàu.

Dù sao Dương Hình Phương cũng là công chúa, nàng cũng biết thật sự không thể ra khỏi cung, liền cười hỏi:

-Ngựa ở nơi nào? Ta có thể cưỡi dạo vài vòng ở đây được không?

-Mời Công chúa lên bờ, ngựa ở chỗ này.

Tống Phi Vũ cười, chỉ tay ra phía trước. Cách đó không xa, bên một gốc cây liễu đúng là có buộc một thớt ngựa trắng, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Dương Phương Hinh mừng rỡ, nhảy lên bờ, đi đến bên con ngựa.

Đúng lúc này, Tống Phi Vũ bỗng nhiên ra tay, đánh một chưởng vào sau gáy Dương Phương Hinh. Toàn thân Dương Phương Hinh mềm nhũn, ngã lăn ra đất. Ngọc nhi và thị nữ kia cũng bị đánh ngất. Mọi người cùng nhau hành động, bịt miệng các nàng lại, cho vào trong túi vải, nhanh chóng khiêng lên thuyền hoa.

Gậy trúc chống xuống, mặt nước gợn sóng. Thuyền hoa lắc lư rời đi, ra khỏi Thủy Định môn, chạy đến hà đạo (đường sông) ở phía xa.

Vũ Văn Thành Đô tạm thời bị cắt chức, trở về nhà ở thành Giang Đô. Vũ Văn Thành Đô sớm đã lập gia đình, thê tử họ Tạ, xuất thân danh môn ở Giang Nam. Hai phu thê có sinh được một nam một nữ. Trưởng nữ đã lấy chồng năm ngoái, thứ nam thì lấy lại họ Tiêu, gọi là Tiêu Diên Niên, năm nay mười sáu tuổi. Y kế thừa dáng người và sức mạnh của phụ thân. Được Vũ Văn Thành Đô hết lòng chỉ dạy, cũng trở thành một viên kiêu tướng trẻ tuổi.

Tâm tình Vũ Văn Thành Đô vô cùng buôn bực. Y biết mình bị hãm hại. Thật ra, đây cũng là việc mà y vẫn lo lắng. Sau khi Tiêu Tiển tạo phản, khôi phục Tây Lương, tất cả dòng họ Tiêu thị đều bị liên lụy. Việc Hoàng hậu bị phế cũng từ trong cung truyền ra.

Vũ Văn Thành Đô vẫn luôn lo lắng liệu mình có bị liên lụy hay không. Tuy mười mấy năm qua y một dạ trung thành, vô cùng tận tâm, nhưng y biết tính Dương Quảng đa nghi. Lần hãm hại này, nói thủ đoạn của đối phương vụng về, không bằng nói là do tâm bệnh của Dương Quảng gây ra. Cho dù chứng minh được là mình vô tôi, Dương Quảng cũng sẽ không tiếp tục cho y thống lĩnh quân Nội vệ.

Tối hôm qua, Vũ Văn Thành Đô gần như thức trắng, y có một cảm giác bất an. Đối phương hãm hại y vào lúc này có thể có mục đích gì không? Lúc sự việc bắt đầu, y còn cho đây là một loại tranh giành quyền lực, đối phương thèm muốn quân quyền quân Nội vệ trong tay y. Nhưng càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Hiện tại, toàn bộ triều đình đang ở một thời điểm rung chuyển bất an, việc chuyển giao quyền lực của quân Nội vệ có vẻ mẫn cảm và bất thường.

Y quyết định phải tìm Dương Quảng nói chuyện một lần, cho dù Dương Quảng không cần mình, cũng không thể để loại người vô năng ngu xuẩn như Vũ Văn Tinh tiếp quản binh quyền của y.

Vũ Văn Thành Đô trằn trọc đến khi trời gần sáng mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Tới gấn trưa, thê tử Tạ thị mới đánh thức y dậy.

-Phu quân! Phu quân!

Vũ Văn Thành Đô mơ màng mở mắt. Một đêm không ngủ khiến đôi mắt y đỏ bừng, giọng hơi khàn khàn hỏi:

-Chuyện gì?

-Độc Cô Tướng quân phái Ngưu Thuận Nhi tới tìm chàng, nói là có chuyện rất trọng yếu.

Vũ Văn Thành Đô chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Y nhướn mày, vỗ vỗ trán. Thê tử vội vàng đưa cho y một chén trà nóng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.