Thẩm Quang biết chắc chắn Dương Quảng không trốn được. Lưng y cõng trưởng tôn, có lẽ còn có hi vọng. Y lại nhìn về phía Dương Đàm:
-Thần có thể cõng Hoàng Thái Tôn rời đi.
Dương Đàm lắc đầu kiên định:
-Tôn nhi không đi, Tôn nhi và tổ phụ ở cùng nhau.
-Đồ khốn!
Dương Quảng hung hăng tát cho Dương Đàm một cái, mắng to:
-Trẫm có thể chết, nhưng ngươi không thể chết.
Dương Đàm quỳ xuống:
-Tôn nhi tình nguyện chết cùng với tổ phụ!
-Tốt! Tốt! Tốt!
Dương Quảng liên tiếp thốt ra ba chữ tốt, nói với Thẩm Quang:
-Thẩm ái khanh, ngươi đi đi! Hoàng trưởng tôn và trẫm cùng nhau thủ xã tắc.
Bất đắc dĩ, Thẩm Quang đành hướng Dương Quảng cúi lạy ba cái, đem hộp ngọc tỷ buộc cẩn thận vào bên hông, thừa dịp trời tối đen tiến đến giữa sông. Dựa và kỹ năng bơi lội của y, từ giữa sông chạy thoát.
Lúc này Dương Quảng ra khỏi thuyền hoa, nhìn binh lính ở hai bên bờ sông quát lên:
-Trẫm là Hoàng đế Đại Tùy. Các ngươi dám to gan tạo phản sao?
Mười ngàn binh sĩ trên bờ đều im lặng, không ai đáp lại. Dương Quảng lại cao giọng hô:
-Nếu như các ngươi buông vũ khí xuống, trẫm đại xá cho các ngươi vô tội, phong quan lớn cho các ngươi!
Mười ngàn binh sĩ vẫn yên lặng, không một ai buông vũ khí, tất cả đều lạnh lùng nhìn y.
Lúc này, Trần Lăng đi ra, cao giọng nói:
-Bệ hạ vứt bỏ tông miếu không để ý đến, hàng năm đều ở bên ngoài dạo chơi. Ngoài thì cực kỳ hiếu chiến, trong thì xây dựng công sự quy mô lớn, mười mấy năm qua chưa từng dừng lại. Khiến cho nam nhân cường tráng trong thiên hạ chết vì binh đao, nữ tử yếu đuối chết nơi khe rãnh, đạo tặc nổi dậy như ong. Dân chúng lầm than, thôn trang hoang vu, ngàn dặm hoang phế. Chẳng lẽ Bệ hạ không có tội sao?
Dương Quảng im lặng, chậm rãi nói:
-Đúng là trẫm có tội với lê dân thiên hạ, nhưng trẫm đối với các ngươi không tệ. Trẫm có thể bị lê dân thiên hạ giết chết, nhưng không thể chết dưới đao của các ngươi.
Trần Lăng lắc đầu nói:
-Không cần phải giải thích. Hôm nay, Bệ hạ nhất định phải lấy cái chết để tạ tội với thiên hạ. Thần sẽ phò tá Hoàng trưởng tôn, chấn hưng giang sơn Đại Tùy.
Trong lòng Dương Quảng lại dấy lên một tia hy vọng:
-Ngươi cam đoan không giết trưởng tôn của trẫm?
Trần Lăng quỳ xuống:
-Thần có thể hướng trời xanh phát thệ!
Lúc này, Dương Quảng nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập nhìn y, cặp mắt lạnh lẽo. Trong lòng y thở thật dài, nhìn lại hơn mười ngàn binh lính hỏi:
-Các ngươi đều hy vọng trẫm chết sao?
Không một ai nói gì, vẫn như cũ, giơ cung tên nhắm vào y. Dương Quảng lộ ra nụ cười sầu thảm, run rẩy lấy từ trong lòng ra một cái chai nhỏ. Dương Đàm vội vàng xông lên muốn đoạt lấy cái chai:
-Hoàng tổ phụ, không thể!
Dương Quảng nháy mắt với bọn thị vệ, chúng lập tức hiểu ý Dương Quảng, giữ Dương Đàm lại. Nếu Thánh thượng đã không thể sống, vậy thì hãy để ngài chết một cách uy nghiêm.
Y tu một hơi hết sạch chất lỏng trong bình, lập tức tất cả đều trở về với cát bụi. Cái chai rơi xuống đất kêu leng keng.
Hai bên bờ ngự hà vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Ngày mười sáu tháng tám năm Đại Nghiệp thứ mười hai, Vũ Văn Hóa Cập phát động binh biến Giang Đô, Dương Quảng uống thuốc độc tự tử. Vũ Văn Hóa Cập lập tức không chế, đưa Yến Vương Dương Đàm lên ngôi, tôn Tiêu hậu làm Thánh Nguyên Hoàng thái hậu. Y tự phong làm Đại Thừa tướng, phụ trách chính sự, phong Tư Mã Đức Kham và Trần Lăng làm Tả Hữu Đại tướng quân.
Quân đội Lý Uyên rút khỏi Hà Đông, quân đội của Dương Nguyên Khánh theo đó đã hoàn toàn chiếm lĩnh Hà Đông. Mấy ngày sau, một đạo quân hơn mười ngàn người hộ vệ một nhánh đội ngũ hơn một ngàn người nhàn nhã tiến đến thành Thái Nguyên.
Đây là một nhánh đội ngũ cực kỳ quan trọng, bao gồm Đại Vương Dương Hựu, thê thiếp của Dương Nguyên Khánh và các chúng tướng cùng với Tô Uy, Bùi Củ, Lý Cương, Thôi Quân Tố, Ngụy Trưng và các nhân vật quan trọng cũng cùng đến.
Trong một cỗ xe ngựa cực kỳ lớn, Dương Hựu vén màn xe, nhìn tường thành cao ngất, nói với Bùi Củ ở phía sau:
- Ta lúc nhỏ từng cùng Hoàng tổ phụ đi qua thành Thái Nguyên một lần, là năm nào thì ta nhớ không rõ rồi.
- Hẳn là năm Đại Nghiệp thứ tư.
Tô Uy ngồi ở phía sau cười mà tiếp lời:
- Ta nhớ rất rõ, năm đó Thánh Thượng đi tuần ở quận Ngũ Nguyên, ở huyện Du Lâm xém chút đã giết Cao Quýnh. Ta và Dương tổng quản tận lực bảo vệ Cao Quýnh, kết cục ta bị giáng chức, Dương tổng quản bị điều đi tu sửa cung Phần Dương. Sau này Thánh Thượng lúc trở về cũng đi qua thành Thái Nguyên, năm đó Điện hạ cũng tùy giá đi theo.
Bùi Củ chau mày đáp:
- Ta làm sao lại nhớ là vào năm Đại Nghiệp thứ năm, chẳng phải lần đó chúng ta muốn đi du ngoạn Bắc Ngụy Cố đô sao?
Tô Uy thở dài nói:
- Trí nhớ của Bùi công thật là..., ây! Là năm Đại Nghiệp thứ tư.
- Đúng vậy mà, ta nhớ rõ là năm thứ năm.
Hai người đang cãi nhau, Dương Hựu liền hỏi:
- Không biết Cao tướng quốc hiện giờ tình hình thế nào rồi?
Bùi Củ và Tô Uy đều trầm tư không đáp. Một lúc sau, Tô Uy thở dài nói:
- Cao tướng quốc bị điều tới Lĩnh Nam làm Thái thú Phiên Vũ, tuổi tác của ông ấy lớn quá rồi, chịu không nổi khí hậu ở nơi đó. Ta đoán ông ta cầm cự không còn được bao lâu nữa.
Bùi Củ lại lắc đầu:
- Cao Tướng đã không còn ở Lĩnh Nam nữa, tháng sáu năm ngoái ngã gãy chân ở Lĩnh Nam, Thánh Thượng chuẩn cho ông ta từ quan. Ông ta hình như đi Ba Thục rồi, con trai ông ta ở đó.
Lúc này đội ngũ ngừng lại, một tên thị vệ chạy tới bẩm báo:
-Điện hạ, Dương tổng quản xuất thành tới nghênh đón.
Chỉ nghe truyền lại âm thanh của một hồi trống mừng, từ phía cửa chính xuất hiện vô số tinh kỳ đang nhanh chóng hướng tới phía này. Tinh kỳ là một đội kỵ binh, bao quanh mấy chục viên chiến tướng. Đây là Dương nguyên Khánh đích thân soái lĩnh Đỗ Như Hối, Dương Tư Ân, Lý Tĩnh, Vương Tự và mấy chục đại thần văn võ ra khỏi thành nghênh đón Đại Vương Dương Hựu.
Đi gần tới, Dương Nguyên Khánh xoay mình xuống ngựa, quỳ một gối hướng Dương Hựu hành lễ, đằng sau vài chục viên đại tướng cũng đều quỳ xuống, Dương Nguyên Khánh cao giọng nói:
-Tổng quản Phong châu, Sở quốc công Dương Nguyên Khánh nghênh tiếp Đại Vương Điện hạ giá lâm Thái Nguyên.
-Tổng quản về sau không cần phải hành đại lễ nữa, đây là yêu cầu của ta.
-Thần tuân mệnh!
Dương Nguyên Khánh đứng lên, hướng về phía Bùi Củ và Tô Uy đang ngồi ở phía sau xe ngựa hành lễ.
-Hai vị Các lão dọc đường vất vả rồi.
Bùi Củ cười ha hả đáp:
-Bọn ta ngồi thuyền tới đây, tại quận Ly Thạch rời thuyền chuyển sang ngồi xe ngựa. Trên đường du sơn ngoạn thủy, rất là vui vẻ, một chút vất vả cũng không có, tổng quản nam chinh bắc chiến, đánh hạ Hà Đông, mới là vất vả.
Tô Uy nhướn mày nói:
-Ta cho rằng Nguyên Khánh phải thay cách xưng hô đi, tổng quản là chỉ tổng quản Phong Châu. Hiện nay ở Phong châu chúng ta chỉ trị có một quận, lại gọi là tổng quản thì có chút không thích hợp lắm, nên gọi là Hà Đông Đạo kiêm Nguyên soái hành quân Quan Bắc, hoặc là tổng quản Tịnh châu.
Dương Nguyên Khánh cười cười:
-Cái này qua vài ngày rồi nói, mọi người đi đường vất vả rồi, về thành nghỉ ngơi hai ngày trước đã, mời Điện hạ đến cung Tấn Dương.
Dương Hựu liếc qua Bùi Củ, có chút khó xử nói:
-Ta cũng vào thành Thái Nguyên đi!
Bùi Củ dùng mắt ra hiệu với Dương Nguyên Khánh, ý vị thâm sâu cười nói:
-Nguyên Khánh, để Điện hạ cùng vào thành Thái Nguyên nghỉ ngơi đi.
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát đáp:
-Được rồi! Điện hạ tạm thời ở trong phủ của ta vậy.
Hắn xoay người, vung tay:
-Đại đội của Điện hạ vào thành!
Trong tiếng trống mừng, đội ngũ chậm rãi tiến vào thành Thái Nguyên. Dương Nguyên Khánh cho ngựa chạy chậm lại, đợi cho người nhà mình ngồi lên xe ngựa.
-Phụ thân!
Vài đứa nhỏ từ xa trông thấy hắn, tranh nhau thò đầu qua cửa xe vẫy tay. Dương Nguyên Khánh trong lòng mừng rỡ, tiến về phía trước vừa cười vừa nhéo nhéo vài khuôn mặt nhỏ bé của mấy đứa con, nhìn chúng vui mừng tới độ đỏ mặt, hắn cười hỏi:
-Trên đường đi vui chứ?
-Phụ thân, ngồi thuyền là vui nhất!
Đứa con trai trưởng Dương Ninh giành nói trước.
Dương Nguyên Khánh liền bế nó lên từ cửa xe, đặt ngồi trước ngựa của mình. Dương Ninh cực kỳ phấn khích, kéo dây cương hô lớn:
-Đi! Đi!
Đám thân binh bên cạnh đều cười cả lên.
Dương Nguyên Khánh lại hỏi con gái trưởng Dương Băng:
-Băng nhi, đại nương con đâu?
Trong xe truyền ra tiếng phàn nàn của Bùi Mẫn Thu:
-Đám nhỏ này đứng chặn cả cửa xe rồi, chàng đương nhiên là nhìn không thấy thiếp.
Dương Nguyên Khánh cảm thấy áy náy. Kỳ thực, hắn chỉ muốn xem xem đứa con thứ Dương Trí do Xuất Trần sinh cho mình, sắp hai tháng rồi, vẫn chưa gặp được nó.
Bùi Mẫn Thu biết hắn đang nghĩ gì bèn cười nói:
-Mẹ con họ ở trong xe ngựa phía sau đó.
Dương Nguyên Khánh vừa chuyển tới xe ngựa phía sau, vén màn xe, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Xuất Trần. Nàng nhìn chồng cười ngọt ngào, chỉ vào bên trong xe, thấp giọng nói:
-Vẫn còn đang ngủ!
Dương Ninh nhỏ giọng than thở:
-Đệ đệ cả ngày chỉ thích ngủ.
Dương Nguyên Khánh gõ lên đầu nó một cái:
-Con lúc nhỏ chẳng phải cũng vậy sao?
Dương Ninh lè lưỡi, không dám nói nữa. Dương Nguyên Khánh ló đầu vào trong xe, chỉ thấy trong một cái nôi lớn, một đứa trẻ bụ bẫm trắng trẻo đang ngủ say, bộ dạng khỏe khoắn, rất giống mình. Hắn vui mừng tới nỗi khó mà khép miệng lại, con trai cả của hắn mặt mày giống mẫu thân, khuôn mặt thì giống hắn.
Con thứ Dương Tĩnh bộ dạng giống hệt mẹ A Liên, hết sức thanh tú. Riêng đứa con thứ ba hoàn toàn kế thừa huyết thống của chính hắn, có thể tưởng tượng, khi nó lớn lên sẽ giống y hệt hắn.
Xuất Trần trong lòng vui mừng lạ thường, thừa dịp chồng đưa đầu vào cửa sổ, liền hôn khẽ lên mặt hắn, khẽ cười bên tai hắn:
-Nó khiến em nghĩ tới chàng khi hai tuổi.
-Cũng đừng chiều hư nó.
Dương Nguyên Khánh và Xuất Trần nhìn nhau cười. Hắn thu đầu về, giục ngựa chạy về phía trước. Xuất Trần nhìn theo bóng hắn xa dần, trong lòng hoài niệm liền thở dài. Có lúc nàng cũng nhớ về cuộc sống khi làm nữ hiệp, nhưng nữ nhân cuối cùng cũng phải về nhà, chỉ có gia đình và con nhỏ mới là nơi nàng quay về. Lúc này nàng nhìn lại, phát hiện cuộc sống xưa đang rời xa nàng càng ngày càng mơ hồ.
…….
-Phụ thân, con không muốn luyện võ!
Đứa con trưởng Dương Ninh cuối cùng tìm được cơ hội, cẩn thận đề xuất yêu cầu này với cha nó.
-Tại sao?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi. Thật ra hắn biết thể chất của con trai trưởng không thích hợp luyện võ, hắn cũng không muốn miễn cưỡng đứa con này, chỉ là hắn muốn biết nguyên nhân thế nào.
-Con sợ chịu khổ sao?
-Không! Không!
Dương Ninh cuống quýt lắc đầu:
- Con không phải sợ khó khăn, mà là con thích đọc sách hơn, luyện võ rồi không có thời gian đọc sách.
-Thực là như vậy sao?
Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con hỏi.
-Thật là như vậy. Hơn nữa ông ngoại và Lý tiên sinh đều nói con có thiên phú đọc sách, kêu con đừng đi luyện võ, nên toàn tâm toàn ý đọc sách.
-Lý tiên sinh?
Dương Viễn Khánh hơi sửng sốt:
-Lý tiên sinh nào?
-Chính là Lý tiên sinh dạy Đại Vương đọc sách, cha quên rồi sao? Cha mời ông ấy từ Trường An tới.
Dương Nguyên Khánh trên mặt lộ chút cười miễn cưỡng, hắn biết là ai rồi. Lý Cương, không ngờ y lại dạy con mình đọc sách, điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.
-Là ai để Lý tiên sinh dạy con đọc sách? Ông ngoại à?
-Vâng
Dương Ninh gật đầu lia lịa.
Dương Nguyên Khánh lại nhìn theo hướng của Bùi Củ, chỉ thấy Bùi Củ hí mắt cười với mình. Nụ cười có chút bí ẩn, điều này khiến hắn tò mò vô cùng, không biết Bùi Củ có điều gì quan trọng muốn nói với hắn.
.....
Phủ của Dương Nguyên Khánh nằm ở giữa thành Thái Nguyên, cũng là vương phủ cũ của Hán vương Dương Lượng, chiếm lĩnh một trăm hai mươi mẫu, có thể xưng là một tòa hùng bảo, bốn bề bị bao vây bởi sông nước, bên bờ liễu rủ rợp bóng, vào phủ nhất thiết phải đi qua một cây cầu nhỏ. Tường viện cao ước chừng hai trượng, kiên cố vững chãi, bên trên có thể bốn người đi lại, có binh lính ở trên tường viện đi lại tuần tra.
Bên trong chừng tám mươi mẫu. Tường trong cao hai trượng ba thước, đây mới là nơi cư trú đích thực, bên ngoài là quân doanh của binh sĩ canh phòng.
Bên trong phủ phong cảnh tú lệ, đình đài lầu các ước chừng vài trăm gian, trồng đủ các loại cây hoa danh tiếng. Một toà kiến trúc tinh xảo đẹp đẽ ẩn mình trong một sắc xanh biếc, một nhánh sông nhỏ dẫn vào trong phủ, ở sau hậu viện hình thành nên một cái hồ nhỏ diện tích chừng mười mẫu.
Phủ xá đã thu dọn sẵn sàng, chỉ đợi chủ nhân vào ở. Nơi ở của Dương Nguyên Khánh, bất luận là kinh thành Lạc Dương hay là huyện Cửu Nguyên, cũng chỉ lớn chừng mười mẫu, hôm nay lại biến thành một trăm hai mươi mẫu. Cứ coi như không xét tới bên ngoài phủ, cũng có tám mươi mẫu, điều này khiến tất cả mọi người đều có chút khó mà thích ứng.
Chỉ có trẻ con là vui mừng sung sướng, vừa vào phủ vừa hoan hô. Bọn chúng sớm đã mong có một tòa phủ lớn như vậy, có thể cho bọn chúng vô tư bay nhảy.
Bùi Mẫn Thu nhíu đôi mi thanh tú, nói với Dương Nguyên Khánh:
- Phu quân, chúng ta cần một tòa phủ lớn như vầy để làm gì?
Hắn nắm chặt vợ cười nói:
- Ta đã đi qua huyện Văn Hỉ, đệ cũ ở Bùi gia thôn của nàng cũng tới một trăm năm mươi mẫu, so với chỗ này còn lớn hơn nhiều.
- Vậy không giống nhau, ở đó có bảy phòng vài trăm người, nhưng nhà chúng ta chưa tới hai mươi người nữa.
- Hơn nữa nha hoàn người hầu cũng có hai ba trăm người rồi, lại nói về sau ta được phong vương, cũng không thể để vương phủ chỉ có chừng mười mẫu được!
- Phu quân, chàng nói gì?
Bùi Mẫn Thu nhìn chồng kinh ngạc, nàng phản ứng cật lực. Trượng phu tuy họ Dương, nhưng tuyệt đối không phải hoàng tộc, làm sao hắn có thể phong vương? Nàng nhất thời không nghĩ ra.
Hắn cười cười nói:
- Lý Uyên đều có thể phong Đường vương, thế lực của ta không bằng ông ta, tại sao ta không thể phong vương?
- Ông ta là...
Bùi Mẫn Thu thở dài:
- Phu quân, ông ta tạo phản, tự lập vương, còn chàng là thần tử Đại Tùy, làm sao có thể đánh đồng với ông ta?
Dương Nguyên Khánh cười thầm trong lòng, nếu có một ngày tự mình nói cho nàng, nàng sắp làm hoàng hậu, không biết nàng ta sẽ phản ứng thế nào? Hắn rất trông chờ thời khắc đó tới.
- Được rồi! Coi như là phủ Sở quốc công vậy. Phủ Sở quốc công của tổ phụ ta tại Trường An chiếm tới một trăm năm mươi mẫu, một người đường đường là Sở quốc công, chung quy cũng không thể ở trong căn nhà nhỏ xíu mười mẫu được.
Bùi Mẫn Thu hồi lâu không nói, sau cùng nàng thở dài yếu ớt nói:
- Phu quân, thiếp là sợ chàng đoạt được Hà Đông liền bắt đầu xa xỉ vô độ. Thiếp mong chàng vẫn cần kiệm mộc mạc như ngày trước ở Phong Châu, có thể khiến chúng tướng sĩ cảm thấy kiêu hãnh vì chàng, chứ không phải ở trong một cái phủ lớn mới thể hiện được chàng hơn người.
- Nàng yên tâm đi! Ta không thể quên đi chính con người của mình, dời tới tòa phủ này, ta chỉ là vì sự an toàn mà suy nghĩ. Hiện nay kẻ địch của chúng ta rất nhiều, bọn chúng không hạ thủ được với ta, có thể sẽ làm hại người thân của ta, ta không thể có một chút kinh suất được.
Bùi Mẫn Thu vẫn còn muốn nói gì nữa, hắn vỗ vỗ tay nàng cười nói:
- Ta phải đi tìm tổ phụ, ông hình như có chuyện quan trọng muốn bàn với ta. Tối nay chúng ta sẽ nói chuyện này kỹ lưỡng nhé!
Nàng hé miệng cười, xoay người bỏ đi. Hắn lại dặn dò thân binh mang vác vật phẩm vài câu, rồi mới vội vàng đi đông viện.
Bùi Củ vẫn ở đông viện như cũ, ở cùng với Đại vương Dương Hựu. Đông viện là phòng khách, chỉ có thể từ ngoài nhà đi vào, bên trong không có cửa liên kết, trên thực tế là một tòa nhà độc lập.
Đông viện là do hơn mười tiểu viện tạo thành, tổng cộng hơn một trăm gian phòng, trước kia đều là phụ tá của Dương Lượng cư ngụ, hiện nay chỉ có hai người Bùi Củ và Dương Hựu.
Dương Nguyên Khánh đi đến đông viện. Vài chục tên thân binh đang chuyển đồ cho bọn họ, chủ yếu đều là các loại sách, kỳ thực đây đều là sách của Dương Nguyên Khánh đã tặng cho Dương Hựu.
Trong thư phòng, Dương Hựu đang cùng Bùi Củ lấy từng cuốn sách trong rương để lên giá, hai người vừa bày sách vừa nói chuyện.
- Bùi công, đến Thái Nguyên sau này hẳn là có rất nhiều sách rồi!
- Thái Nguyên thì tính làm gì, ngài có thời gian đến chỗ Bùi Học ở huyện Văn Hỉ một chuyến, xem qua Tàng thư lầu của Bùi gia, các loại thẻ trúc, sách lụa và sách giấy chừng vài chục ngàn kiện, đó mới là biển sách. Thần vốn nghĩ sau khi nghỉ hưu, chỉ ở trong Tàng thư lầu, rồi chết ở trong đó.
Dương Hựu nghe ông ta nói một chữ “chết”, miệng bất chợt cứng đơ một lát, lại nói:
- Huyện Văn Hỉ xa quá, Thái Nguyên chắc hẳn cũng có không ít tiệm sách hoặc là Tàng thư lầu mà!
- Chắc chắn là có, đúng rồi, Tàng thư lầu của Vương gia cũng có hơn mười ngàn cuốn trở lên, ngay tại thành nam, khi nào thần và ngài đi xem thử.
- Thế thì tốt quá! Ngày mai chúng ta cùng đi.
- Ngày mai chỉ sợ không được, còn cả một đống chuyện phải làm.
Bùi Củ bỗng nhiên thấy phía trước cửa sổ có bóng của Dương Nguyên Khánh, ông ta cười cười nói tiếp:
- Ngài tiếp tục xếp sách nhé, thần ra ngoài một lát.
Bùi Củ đi ra thư phòng, chỉ chỉ cho Dương Nguyên Khánh hướng vào phòng bên cạnh, hai người đi vào trong một gian phòng bên cạnh.
- Tổ phụ đối với cuộc chiến Hà Đông lần này cảm thấy thế nào?
Dương Nguyên Khánh vào phòng liền cười hỏi.
Bùi Củ ngồi xuống cười ha hả đáp:
- Không tồi, kế hoạch lúc đầu là trước năm mới nắm được Hà Đông, chỉ không ngờ là trung tuần tháng tám đã hạ được thành rồi, như vậy tốt quá! Không cần phải ở Phong Châu qua mùa đông nữa, nghĩ tới cái lạnh của Phong Châu là ta đã thấy sợ rồi.
Nói đến đây, ông ta rùng mình một cái, hai bên vai co lại, giống như đang bị lạnh cóng vậy. Dương Nguyên Khánh cũng nhịn không được bật cười, hắn phát hiện Bùi Củ cũng có tính hài hước.
- Đến Thái Nguyên lập tức cảm thấy thoải mái. Qua hai tháng nữa ta chuẩn bị về Bùi gia ở huyện Văn Hỉ, làm gia chủ ở đó vài năm.
Dương Nguyên Khánh kinh ngạc:
- Tổ phụ chỉ vừa nắm được Hà Đông, phải xây dựng chế độ mới, cực kì phức tạp, ông sao nói đi là đi được?
Bùi Củ hí mắt cười nói:
- Để người trẻ tuổi làm chẳng phải rất tốt sao? Cháu cả của ta Bùi Tấn, còn có Bùi Thế Thanh, rồi hai người anh vợ của cháu Bùi Trứ và Bùi Minh, đều là tài năng trong ngàn người, ta nên nhường chỗ cho bọn chúng.
Dương Nguyên Khánh hiểu được ý của Bùi Củ, ông ta muốn đào tạo con cháu trẻ tuổi trong gia tộc, ông ta muốn nhường chức. Hắn trầm ngâm một chút nói:
- Nhưng hiện nay cháu cần một đại thần dày dạn kinh nghiệm thay cháu trấn thủ triều đình, thu dụ các trí sĩ trong thiên hạ, tổ phụ có thể lại giúp cháu vài năm nữa được không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]