Chương trước
Chương sau
Nhưng ba mươi ngàn quân chủ lực của Dương Nguyên Khánh cũng trả giá, gần tám ngàn người bị thương vong, đây là lần đầu tiên quân của Dương Nguyên Khánh đông chinh bị thương vong nặng nề nhất.

Bến Hà Dương, đây là một bến cổ xưa, ở bên kia bờ sông Hoàng Hà là bến Minh Tân có tiếng, nơi mà một ngàn sáu trăm năm trước Chu Vũ Vương hợp Minh phạt Trụ, bến Hà Dương cũng là bờ phía bắc duy nhất của sông Hoàng Hà thích hợp cho việc đổ bộ quy mô lớn của đại quân.

Ánh nắng mùa thu rực rỡ chiếu hai bên bờ sông, cuối thu không khí dễ chịu, gió lạnh cuối thu dưới ánh mặt trời chiếu xuống mang theo một tia ấm áp, tạo từng đợt sóng trên nước sông Hoàng Hà, lúc này trên sông, mấy trăm chiến thuyền lẳng lặng thả neo. Đây là một đội tàu có hai mươi ngàn binh lính, chở đầy dã tâm lớn của Lý Mật lên bắc, bọn họ mưu tính lợi dụng cơ hội Dương Nguyên Khánh và Đậu Kiến Đức ở phía đông quận Hà Nội đang ác chiến, một phát chiếm đóng phía tây quận Hà Nội.

Nhưng dã tâm của bọn họ cũng không dễ dàng thực hiện được như vậy, giờ phút này ngay bên kia Hoàng Hà ở bến Hà Dương, mười ngàn quân Tùy đã bày trận địa sẵn sàng nghênh đón, ba ngàn nỏ binh bao vây thành hình bán nguyệt, hai dặm lớn ở bến bị phong tỏa. Phía sau nỏ binh, bảy ngàn kỵ binh tay cầm trường mâu bày thế trận sẵn sàng nghênh đón, sự phong tỏa của nỏ binh cộng thêm kỵ binh sẵn sàng liều chết, bất kể như thế nào cũng không thể đổ bộ thành công.

Chủ tướng của quân Tùy Từ Thế Tích lập tức đứng lên một mô đất, nhìn đoàn thuyền lớn đang hạ neo ngoài xa trên sông, mấy trăm chiến thuyền che khuất bầu trời, tinh kỳ bay phất phới, ánh mắt của Từ Thế Tích có chút suy nghĩ, gã có một trực giác, Lý Mật nhiều khả năng ở trên thuyền chiến này, gã nhìn thấy ở giữa có một chiếc thuyền lầu rất lớn, nếu so với thuyền khác phải lớn gấp đôi, một cây đại kỳ màu vàng riềm đen tung bay trong gió, trực giác nói cho gã biết, đây là thuyền của Lý Mật.

Từ Thế Tích là một rất người rất nặng tình xưa, gã cũng biết trong thuyền lớn có rất nhiều bộ hạ của gã thuở xưa, bạn cùng gã uống rượu, anh em chiến đấu cùng gã tắm máu chiến đấu hăng say, gã từng nghĩ tới không phải chỉ một lần, khi nào thì có thể lại gặp bọn họ một lần, nhưng không phải bây giờ, hiện giờ là chiến trường, gã tuyệt không muốn cùng bộ hạ cũ gặp lại trên chiến trường.

Lúc này một tên binh lính hô:

-Từ tướng quân, một chiếc thuyền nhỏ đã tới đây!

Từ Thế Tích nhìn thấy, một chiếc thuyền lá nhỏ đang lái vào bờ, trên thuyền chỉ có ba người, hai người chèo thuyền, một tên quân sĩ,

-Để cho bọn họ lên bờ!

Từ Thế Tích ra lệnh.

Trong chốc lát, tên quân sĩ lên bờ, được binh lính đưa tới trước mặt Từ Thế Tích, tên quân sĩ quì một gối nói:

-Khởi bẩm Từ tướng quân, Ngụy vương dẫn quân đi trước đến tương trợ Tấn Vương điện hạ cùng đánh Đậu Kiến Đức, bởi vì thời gian gấp rút không kịp tiếp ứng, nhưng thư tiếp ứng đã gửi tới!

Quân sĩ từ trong bọc quần áo sau lưng rút ra một cuốn minh thư trình lên. Binh lính đem thư vòng cho Từ Thế Tích. Từ Thế Tích mở minh thư ra nhìn một lần, mặt trên nguệch ngoạc viết lên ngàn chữ, có đại ấn của Lý Mật. Nào là cùng vì đại nghĩa, giúp đỡ triều Tùy, tạo phúc thiên hạ bá tánh.... Duy chỉ không nói tới cùng nhau đối phó với Đậu Kiến Đức.

Từ Thế Tích thận trọng xem xét, gã phát hiện con dấu đóng trên cuốn minh thư vẫn chưa hoàn toàn khô, nói cách khác con dấu vừa mới đóng trên thuyền, trong lòng của gã cười nhạt một tiếng, nói với tên quân sĩ:

-Ngươi trở về nói cho Lý Mật biết, ông ta nếu quả thật có lòng trợ giúp quân Tùy chống lại quân Đậu Kiến Đức, vậy nên đi qua bên bờ sông Lê Dương, từ phía sau cắt đứt đường lui của Đậu Kiến Đức, mà không nên xuất hiện ở nơi đây. Đi đi!

Tên quân sĩ hành lễ, chạy về thuyền nhỏ hướng giữa sông mà đi. Trên khoang thuyền, Lý Mật vẻ mặt âm trầm, gã nhìn thấy binh lính lên bờ đi liên lạc rồi, nhưng trên bờ binh lính cũng không có hiệu lệnh rút quân. Cái này đã nói lên đối phương cũng không có bị đánh động. Khiến trong lòng của gã cảm thấy căm tức.

Lý Mật muốn chiếm lấy quận Hà Nội, cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên, quân của gã sau khi thất bại khi vây đánh Lạc Dương, tổn thất nặng nề, quân số từ lúc đầu hơn bốn trăm ngàn giảm mạnh còn hơn hai trăm ngàn. Bao gồm chết trận, chạy trốn và đầu hàng, gần như giảm đi một nửa. Mà các quận Hà Nam bởi vì trước kia nạn trộm cướp hung hăng ngang ngược, mỗi năm cộng thêm thiên tai và chiến tranh, đã mười phần chết hết chín phần, rất nhiều quận mỗi một huyện cũng chỉ còn lại có hơn ngàn người, cơ bản là không thể tiếp tục chiêu mộ binh lính, nguồn chiêu mộ lính bị khô kiệt, không chỉ nguồn chiêu mộ lính không đủ, mà lương thực ở kho Lạc Khẩu cũng vì phần lớn lãng phí và quân đội phải ăn, lương thực đứng trước nguy cơ cạn kiệt.

Vào lúc này, Lý Mật tự nhiên liền nghĩ tới các quận của Hà Đông có dân số đông, đặc biệt là phía nam Thái Nguyên, gần như không có gặp nạn trộm cướp và tai hoạ, dân cư dày đặc, tiền tài lương thực sung túc, nếu gã có thể cướp lấy quận Hà Nội làm bàn đạp, ở Hà Đông mộ binh thu lương thực, như vậy thực lực của gã có thể khôi phục lại như trước. Thực lực của gã khôi phục, trong khi thực lực Đông Đô vẫn chưa khôi phục, vậy nếu đánh tiếp Lạc Dương, thì gã cuối cùng có thể tóm được Lạc Dương.

Khiến Lý Mật vẫn còn một nỗi sầu lo là một việc vừa mới phát sinh, ngày hôm qua gã nhận được một tin, quân Lý Uyên ra Quan Trung, cướp lấy quận Hoằng Nông, thái thú Dương Cung Nhân đầu hàng, việc này khiến gã trong lòng có chút hoảng sợ. Lý Uyên thế lực mở rộng về đông, sớm hay muộn cũng sẽ cùng gã xảy ra va chạm, khi đó, gã có tài gì mà cùng Lý Uyên đối chiến?

Lý Mật bắt đầu cảm nhận được rằng, thiên hạ tranh bá cuối cùng đọ nhau chính là thực lực, là người dân, lòng dân và tiền bạc lương thực. Lý Uyên có thể chiếm lĩnh Quan Trung nhanh chóng lớn mạnh, là bởi vì lão có sự ủng hộ của quý tộc ở Quan Lũng, có tiền bạc lương thực ở Thục. Dương Nguyên Khánh có thể từ phía sau khống chế người, đuổi Lý Uyên ra khỏi Hà Đông, là bởi vì hắn ở Phong Châu hậu tích bạc phát (có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh),tích tụ nhiều năm, mà mình nam chinh bắc chiến, cơ hồ đem tất cả tiền tài lương thực đều tiêu hao hầu như không còn. Gã đấu đánh nhiều năm, cuối cùng lại không công, trong lòng của gã nghĩ như thế nào cũng đều không cam tâm, gã nóng lòng tìm kiếm một chỗ dân cư tiền bạc lương thực đầy đủ, Hà Đông chắc chắn là một trong số đó.

Lúc này quân sĩ lên thuyền, quỳ trước mặt gã bẩm báo:

-Khởi bẩm Ngụy vương, chủ tướng phía bên kia đúng là Từ Thế Tích!

-Quả nhiên là y!

Lý Mật nghiến răng nghiến lợi một hồi, không ngờ không nghĩ tình xưa, cắt đứt con đường sống của mình, lúc này, Bính Nguyên Chân đi lên trước cười nói:

-Điện hạ, Từ Thế Tích là người rất trọng tình cũ, ty chức cùng ông ta làm việc chung đã nhiều năm, hiểu rõ ông ta vô cùng, điện hạ đừng ngại dùng ân tình xưa cảm động ông ta. Lúc trước ông ta từng đi theo điện hạ giành lấy kho Lê Dương, lại cùng điện hạ cướp lấy kho Lạc Khẩu, đủ để nhìn thấy trong lòng ông ta kính trọng điện hạ bao nhiêu, nếu điện hạ tự mình đi khuyên ông ta, lại mang theo Mã Khánh Vũ cùng vài thuộc cấp cũ của ông ta, hứa sẽ trọng dụng ông ta, không chừng có thể lay động ông ấy.

Lý Mật trầm ngâm một lát, liền gật đầu,

-Thả xa thuyền!

Chỉ chốc lát, một chiến thuyền ngàn thạch xuất hiện, đây là một loại thuyền do sức người đạp để di chuyển, do Nam Tề Tổ Xung Chi phát minh, còn gọi thiên lý thuyền, là một chiếc thuyền cỡ trung, có thể chở hai trăm người. Lý Mật và Bính Nguyên Chân xuống thuyền, đem theo vài tên thuộc cấp cũ của Từ Thế Tích, con thuyền chậm rãi chạy hướng vào bờ, cách bờ khoảng hơn mười bước thì dừng lại, có quân sĩ hô to:

-Ngụy vương mời Từ tướng quân đáp lời!

Binh lính nhanh chóng bẩm báo Từ Thế Tích, Từ Thế Tích im lặng một lát, liền giục ngựa tiến đến mép bờ đê. Lý Mật nhìn thấy Từ Thế Tích, thấy gã phong thần tuấn lãng, oai hùng anh phát, trong lòng cũng không khỏi có chút ngầm hối hận. Nếu lúc trước có thể khéo giữ Từ Thế Tích lại, th hiện tại cũng là phụ tá đắc lực của mình, thì làm gì đến nỗi hiện tại không có người để dùng chứ?

Hiện giời đang lâm vào cảnh khốn đốn về nhân tài, sau khi Địch Nhượng chết, Địch Nhượng ngày trước rất nhiều thuộc cấp đều không nguyện vì lão mà dốc sức, nên đều trốn đi, như Từ Thế Tích, Trình Giảo Kim, còn có Lưu Hắc Thát, Trương Thắng Vũ..., bỏ đi hơn mười người, người ở lại cũng đều là những người không như ý muốn, không chịu ra sức, tấn công Lạc Dương không được, cũng là vì thuộc hạ cũ của Địch Nhượng không chịu ra sức lực.

Lý Mật cũng hy vọng một lần nữa có thể lấy được lòng quân Ngõa Cương, chỉ có điều Địch Nhượng uy tín rất cao, lão nghĩ lấy lại lòng người, nói dễ vậy sao.

Lý Mật đi lên mũi thuyền, chắp tay cao giọng nói:

-Lý Mật ở đây, Từ hiền đệ đã lâu không gặp?

Từ Thế Tích cũng chắp tay đáp lễ, lạnh nhạt nói:

- Từ mỗ rất tốt, đa tạ Ngụy công nhớ thương, ta khuyên Ngụy công lập tức trở về, lòng dân ở quận Hà Nội hướng Tùy, Ngụy công cũng đừng tiếp tục gây chiến tranh, vùi dân vào dầu sôi lửa bỏng!

Lý Mật cười ha hả:

-Từ hiền đệ, Lý Mật ta không phải là tạo phản loạn phỉ, ta là hậu nhân của danh môn, lòng mang chí lớn, một lòng cứu dân từ dầu sôi lửa bỏng, ta cũng hiểu được đạo lý an dân mới có thể khiến quốc gia hưng thịnh, ta làm sao có thể gây chiến tranh với quận Hà Nội. Từ hiền đệ theo ta nhiều năm, chẳng lẽ vẫn không rõ Lý Mật ta là loại người gì sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.