Chương trước
Chương sau
- Thánh thượng một lòng cầu yên ổn, như vậy rất ảnh hưởng đến quân tâm.

Trong thư phòng, huynh đệ Lý thị ngồi đối diện nhau, Lý Hiếu Cung mắt đã đỏ bừng, hắn đem chén rượu đập trên bàn thật mạnh, vô cùng đau đớn nhìn Lý Thế Dân, nói:

- Đồng Quan tướng sĩ mỗi người đều biết thằng khốn đó đoạt nữ nhân của Hoàng Quân Hán, mỗi người đều biết hắn trong lòng mang đố kị nên mới không chịu xuất binh, Thánh thượng lại tin tưởng lời của hắn, tưởng các tướng sĩ đều là đồ ngu sao?

Lý Thế Dân yên lặng thay hắn rót một chén rượu, thở dài:

- Kì thật có một số chi tiết đã rõ ràng, tối hôm đó Hoàng Quân Hán cho năm nghìn quân trở về Đồng Quan, lúc này quân đội và tướng lãnh đều biết Hoàng Quân Khánh phải đầu hàng. Lúc này còn cách thời điểm Dương Nguyên Khánh phát động tiến công khá sớm, hắn hoàn toàn có thể cử quân đi tiếp quản phòng ngự của huyện Văn Hương, ngăn cản Hoàng Quân Hán đầu hàng, nhưng hắn đã không làm, mà ngồi chờ Dương Nguyên Khánh qua sông chiếm lĩnh huyện Văn Hương. Bởi vậy có thể thấy được rằng hắn hy vọng Dương Nguyên Khánh có thể chặt đứt đường lui của quân đội Hoằng Nông, trả thù bọn họ việc đã buộc tội hắn. Đây chính là do nội tâm của hắn ác độc, hắn căn bản không phải là vì thất bại, bởi vì ta biết rất rõ vấn đề ở đây là chỗ nào. Hắn rõ ràng là dẫn hai vạn quân đi viện trợ ngươi, phụ hoàng lại bổ nhiệm hắn là Đồng Quan đại soái, như vậy liền lẫn lộn chức trách của hắn. Chiến dịch này thất bại, phụ hoàng cũng có trách nhiệm rất lớn. Kỳ thật Khuất Đột Thông nói rất đúng, một trận chiến quả thật không thể có đến hai soái.

Lý Hiếu Cung ngửa cổ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, phun mùi rượu nói:

- Ngươi nói không sai, Đồng Quan vốn là có mười ngàn quân đóng giữ, có thể đủ phòng ngự một trăm ngàn người tiến công, nhưng hắn lại dùng ba mươi ngàn người phòng ngự Đồng Quan. Sau đó Triệu Từ Cảnh muốn đi cứu ta, hắn lại chỉ cấp cho Triệu Từ Cảnh năm ngàn người, rõ ràng hắn muốn cậu ta đi tìm chết. Mật thám của Đồng Quan báo lại phát hiện quân đội của Triệu Từ Cảnh bị vây, đang cơn nguy cấp, hắn lại hạ lệnh đóng cửa chính của Đồng Quan, không cho ai ra ngoài, rõ ràng là muốn Triệu Từ Cảnh đi tìm chết. Tâm địa của hắn thật ác độc. Ngay cả tỷ phu của mình cũng có thể phái đi chịu chết. Hắn thật sự cho là mình có thể dối trên lừa dưới sao?

Nói tới đây, Lý Hiếu Cung cao giọng hạ lệnh:

- Dẫn bọn họ tiến vào!

Một lát, thân binh nhân được lệnh đem hai người đàn ông trung niên tiến vào. Bọn họ quỳ rạp xuống đất:

- Tiểu dân tham kiến Vương gia.

Lý Hiếu Cung chỉ bọn hắn, nhìn Lý Thế Dân nói:

- Hai người này là người chứng kiến, là những người thương nhân ở phía ngoài Đồng Quan, tận mắt nhìn thấy thằng khốn đoạt nữ nhân của Hoàng Quân Hán kia, ta đã phái người đi Đồng Quan tìm họ tới.

- Các ngươi nói nói lại tình huống lúc đó cho ta.

Một gã thương nhân gật đầu nói:

-Lúc ấy tiểu nhân đang ở trên đường, trong đám người đẩy xe lương khô, đại khái là cách Đồng Quan hơn hai dặm. Chúng tôi thấy hơn một trăm quân sĩ cưỡi ngựa xông lên, vây một chiếc xe ngựa, bên cạnh xe ngựa có bốn người cùng bọn họ ác đấu, kết quả là tại chỗ bị giết chết hai người, còn hai người khác bị vây ở bên trong. Lúc này kỵ binh mới lôi ở trong xe ngựa ra một nữ nhân có tướng mạo rất đẹp, đem cô ấy đặt ngang trên lưng ngựa, rồi hướng huyện Hoa Âm mà chạy đi. Chúng tôi mới biết được bọn họ là thân binh của Tề Vương điện hạ. Hồi bẩm Vương gia, lúc ấy ở trên đường còn có rất nhiều binh lính vận chuyển lương thực, bọn họ cũng nhìn thấy.

Lý Hiếu Cung phất tay, bảo người đưa bọn họ dẫn vào, lại than dài một tiếng nói với Lý Thế Dân:

- Ta mới đầu còn có chút hoài nghi là Hoàng Quân Hán gạt ta, hiện tại bằng chứng như rành rành như vậy, chẳng lẽ Thánh Thượng vẫn thà tin tưởng lời nói một bên của thằng khốn kia, cũng không chịu ở Đồng Quan cho điều tra lại tỉ mỉ mọi chuyện sao? Ta biết ông ấy luôn mong muốn duy trì sự yên ổn, nhưng lòng người đều có công đạo, ông ấy thiên vị cho đứa con như vậy, có từng nghĩ đến cảm nhận của mỗi tướng sĩ không?

Lý Thế Dân không lộ ra thanh sắc, chậm rãi uống một chén rượu. Kì thật mục đích của hắn hôm nay là muốn cùng Lý Hiếu Cung có chung nhận thức, sau đó đem hắn lôi kéo về bên cạnh mình. Nhưng hắn cũng biết, phụ hoàng một khi đã hạ lệnh, tất cả đều khó có khả năng sửa lại, cho dù Lý Hiếu Cung có tìm ra nhiều hơn nữa những căn cứ chính xác cũng vô dụng, vấn đề hiện tại là làm sao có thể khiến Lý Hiếu Cung lựa chọn đứng cùng một bên với mình.

Hắn trầm tư một lát, liền nói:

- Ta hôm nay sẽ đi tìm phụ hoàng, thuyết phục ông ấy đưa vợ con Hoàng Quân Hán đến Hà Đông. Chúng ta đã thất tín với quân sĩ, bây giờ làm như vậy có thể xoay chuyển một chút.

Lý Hiếu Cung ánh mắt lộ ra sự cảm kích, chuyện này hắn cũng muốn thuyết phục Thánh Thượng, nhưng nếu Thế Dân nguyện ý ra mặt, không còn gì tốt hơn. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm chạy nhốn nháo, có cận vệ lo lắng bẩm báo:

- Vương gia, Thái tử điện hạ tới rồi.

Lý Hiếu Cung và Lý Thế Dân nhìn nhau, hai người đều ngây ngẩn cả người, thái tử điện hạ không ngờ lại xuất cung, Lý Hiếu Cung vội vàng đứng dậy:

- Ta đi nghênh đón thái tử điện hạ.

Hắn vừa liếc nhìn Lý Thế Dân, ý là hỏi hắn có đi hay không? Lý Thế Dân trầm ngâm một chút, đứng lên nói:

- Ta cùng đi với ngươi.

Trước cửa phủ, Lý Kiến Thành mặc áo bào xanh, đầu đội mũ nồi, chắp tay sau lưng đứng ở trên bậc thang chờ. Lần này y đến là để trấn an Lý Hiếu Cung. Lý Kiến Thành thật ra cũng không phải là muốn thiên vị cho huynh đệ, nhưng làm Thái Tử, y biết rõ muốn thành lập một nước mới thì phải bắt đầu từ bộ phận hoàng thất, có ổn định và đoàn kết mới có lợi cho đế quốc mở rộng và lớn mạnh. Trái lại, nếu nội bộ bị chia rẽ, làm cho đế quốc rơi vào sự hao tổn, như thế thì vô lực tiếp tục mở rộng.

Bảo vệ Tứ đệ Nguyên Cát có thể tránh khỏi sự gièm pha của hoàng thất, giữ gìn hình tượng của phụ hoàng và hoàng thất Lý Đường, có lợi cho sự ủng hộ của người trong thiện hạ đối với triều Đường. Nhưng y cũng biết, chỉ bảo vệ Nguyên Cát là chưa đủ, y còn phải tiếp tục trấn an người có liên quan là Lý Hiếu Cung, như vậy mới có thể tránh cho hoàng thất bị chia rẽ, cũng có thể nói là tính toán của Lý Kiến Thành khá chu toàn

Lúc này Lý Kiến Thành khoanh tay đứng ở trên bậc thang, híp mắt nhìn một đám thị vệ dắt ngựa đang đợi ở đối diện. Y nhận ra đây là thị vệ của Nhị đệ Lý Thế Dân, hóa ra Nhị đệ đã ở phủ của Lý Hiếu Cung, cái này cũng hơi trùng hợp.

Lúc này, phía sau y truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, Lý Hiếu Cung vội vàng đi ra, khom người nói xin lỗi:

- Khiến thái tử điện hạ ở bên ngoài phủ đợi lâu, thần thật thất lễ!

- Không có gì, đây là ta không mời mà tới, rất đường đột, ta mới phải nói lời xin lỗi

Lý Kiến Thành khẽ mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở trên người Lý Thế Dân phía sau Lý Hiếu Cung:

- Nhị đệ cũng tới đây sao?

Lý Thế Dân tiến lên khom người thi lễ:

- Tiểu đệ biết Hiếu Cung trong lòng đau buồn, cho nên đặc biệt tới đây an ủi ông ấy.

- Là vậy sao? Thật sự là trùng hợp, ta cũng đến đây an ủi Hiếu Cung.

Lý Kiến Thành ánh mắt lại nhìn hướng lên bầu trời, tận lực che dấu một tia mất tự nhiên xuất hiện trên mặt y:

- Thời tiết có vẻ không tốt lắm, hẳn là trời sắp mưa.

Cho dù chưa nói tới việc Nhị đệ Lý Thế Dân có thể uy hiếp ngôi vị thái tử của y, nhưng theo tiền lệ của triều Tùy trước, vẫn là sẽ có người không tự chủ được liên hệ tới nó. Không ở đúng vị trí của mình thì sẽ không bàn đến chính sự. nếu đã làm Thái tử, Lý Kiến Thành tự nhiên sẽ phảicủng cố ngôi vị thái tử của y thêm vững chắc, không chỉ lấy được tín nhiệm của phụ hoàng, mà đồng thời cũng phải phòng ngừa những uy hiếp từ người ngoài. Trong tất cả các huynh đệ, Nhị đệ Lý Thế Dân không thể nghi ngờ là uy hiếp lớn nhất của y.

Lý Kiến Thành nói thời tiết không tốt, ý tứ là muốn nhắc nhở Nhị đệ nên cáo từ mà rời đi, nhưng không ngờ Lý Thế Dân lại không có chút nào để ý đến, chỉ cười cười, vẫn như cũng đứng phía sau Lý Hiếu Cung.

Lý Hiếu Cung là chủ nhà, cảm thấy không khí có chút xấu hổ, liền vội vàng cười nói:

- Đừng đứng ở cửa mà nói chuyện như vậy, thái tử điện hạ, mời vào.

Dọc đường đi Lý Kiến Thành vài lần muốn cùng Nhị đệ nói vài câu. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, lại tìm không thấy chuyện để nói. Y vốn là muốn hỏi chiến sự ở Lũng Tây, nhưng nếu nhắc tới Lũng Tây sẽ không thể tránh nói đến chuyện Lý Thế Dân chưa phụng chỉ vào kinh, biết được chuyện này càng thêm xấu hổ, nên hai người vẫn duy trì trầm mặc.

Lý Hiếu Cung đem Lý Kiến Thành mời đến quý khách phòng, ba người ngồi xuống. Lý Kiến Thành ngồi ở vị trí trên cùng, còn Lý Hiếu Cung và Lý thế Dân ngồi ở hai bên, hai thị nữ tiến lên dâng trà.

Lý Kiến Thành thân là Thái Tử, không thể tùy ý xuất cung, y ở bên ngoài dạo chơi một thời gian cũng không thể quá dài. Y không có khả năng cùng mọi người hàn huyên nhiều chuyện, nếu như Nhị đệ không chịu rời đi, y cũng chỉ có thể thẳng thắn nói rồi.

Lý Kiến Thành trầm ngâm một chút rồi nói:

- Ta hôm nay đến chủ yếu muốn đến cùng Hiếu Cung nói chuyện một chút, hy vọng ngươi có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Thánh Thượng.

[/QUOTE]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.