Buổi trưa ngày thứ hai, Từ Thế Tích dẫn theo năm ngàn kỵ binh đến thành Lê Dương. Y phái người vào thành báo với Từ Trường Nhạc kèm theo tín vật của mẫu thân y. Một tên thân binh đưa lão nương đang run rẩy của Tôn Trường Nhạc lên ngựa, để cho người ở trên đầu thành có thể nhìn thấy.
Từ Thế Tích biết, trong quân Ngõa Cương, Tôn Trường Nhạc có tiếng là hiếu tử, dùng uy bức lợi dụ (dùng uy thế để cưỡng bực, dùng lợi ích để dụ dỗ) là không có hiệu quả, chỉ có thể dùng mẫu thân của y làm con tin, Tôn Trường Nhạc mới có thể đầu hàng.
Năm ngàn kỵ binh xếp thành hàng ở bên ngoài thành Lê Dương, đợi đã gần nửa canh giờ, bên trong thành Lê Dương vẫn không có động tĩnh gì. Phó tướng La Tử Ngọc có chút thiếu kiên nhẫn:
- Từ Tướng quân, Tôn Trường Nhạc có thể đầu hàng hay không?
Từ Thế Tích cắn chặt môi. Tổng quản chi cho y thời gian ba ngày, tiền đồ và danh tiếng của y đều đặt trên một nước cờ này, vì thế mà y tốn mất một ngày, nếu không hạ được thành, y sẽ thành trò cười trong quân Tùy. Trong lòng Từ Thế Tích vô cùng khẩn trương.
- Bình tĩnh!
Y thấp giọng nói, cũng là nói cho La Tử Ngọc nghe:
- Bất kể thế nào, y cũng sẽ có phản ứng.
Thời gian dần trôi, đã qua một canh giờ, ngay cả binh lính quân Tùy cũng có chút mất bình tĩnh. Ngay lúc bản thân Từ Thế Tích cảm thấy tuyệt vọng, bỗng có một thân binh chỉ vào cửa thành hô to:
- Tướng quân mau nhìn, cửa thành mở rồi!
Cửa lớn của thành Lê Dương dần mở ra, cầu treo hạ xuống, một đội binh sĩ quân Ngõa Cương cầm cờ đầu hàng từ bên trong thành đi ra, người dẫn đầu chính là chủ tướng Tôn Trường Nhạc. Trước mặt là chữ hiếu với mẫu thân và chữ trung với Lý Mật, cuối cùng thì y quyết định chọn cái trước.
Trong lòng Từ Thế Tích vô cùng kích động, gần như muốn đứng lên hô to. Ngày cuối cùng của năm thứ nhất Kế Nghiệp Đại Tùy, năm ngàn quân coi giữ thành Lê Dương hiến thành đầu hàng quân Tùy.
Ngày mồng bốn tháng Giêng, dưới sự trợ giúp của Bắc Tùy, mấy chục ngàn dân phu vội vã đánh xe bò vận chuyển một trăm ngàn thạch lương thực từ bến Minh Tân về thẳng Lạc Dương. Vương Thế Sung tự mình dẫn ba mươi ngàn quân đội hộ tống đoàn vận chuyển lương thực trở về. Số lương thực này được Vương Thế Sung xem như trân bảo, là sự bảo đảm cho việc đăng cơ của y. Trong lòng Vương Thế Sung hiểu rõ, bằng vào số lương thực này, y đã đủ điều kiện để đạt được sự ủng hộ của dân chúng Lạc Dương.
Đầu Vương Thế Sung đội kim khôi, thân mặc ngân giáp, cây Lang Nha Sóc nằm ngang trên yên ngựa, ánh mắt lạnh lùng. Y đang suy nghĩ bước tiếp theo của sách lược.
Mấy tháng trước, y phối hợp với quân Bắc Tùy đánh bại quân Đường ở quận Hoằng Nông, nhờ đó mà được phong làm Trịnh Vương. Y trình tấu xin công vốn có ý muốn lấy được tước phong Quận Vương Hoằng Nông, đem quận Hoằng Nông làm lãnh địa. Nhưng Hoàng Thái Đế rất thông minh, không đồng ý phong y làm Quận Vương Hoằng Nông, mà trực tiếp phong làm Trịnh Vương, trên danh nghĩa là cao hơn một cấp, nhưng thực tế là tránh chỗ mạnh đánh vào chỗ yếu, Trịnh Vương cũng chỉ là tước hiệu hữu danh vô thực mà thôi.
Nhưng chính cái hư vương này, đám người Lô Sở cũng không chịu buông tha, tranh cãi ầm ĩ đến nay, ép Hoàng Thái Đế bãi miễn chức vị Binh bộ Thượng thư của Vương Thế Sung. Nhưng thế còn chưa đủ, bọn chúng quyết không đồng ý phong Vương Thế Sung làm Trịnh Vương, thậm chí còn không chịu vào triều để uy hiếp Hoàng Thái Đế bãi miễn tước vị Trịnh Vương của y. Ngày mai là mồng năm tháng Giêng, là ngày chính thức vào triều, nhưng căn cứ theo tin tức hiện nay, Lô Sở và vây cánh của gã vẫn không chịu vào triều. Xem ra, thời điểm trở mặt đã đến.
Vương Thế Sung cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nói với con trưởng Vương Huyền:
- Đi mời Vân Thượng thư tới đây!
Vương Huyền nhận lệnh, quay đầu ngựa chạy đi. Chốc lát sau, tân nhiệm Binh bộ Thượng thư Vân Định Hưng đã tới:
- Điện hạ tìm ty chức?
Trong triều đình Vương Thế Sung cũng có vây cánh, Vân Định Hưng chính là tâm phúc của y. Sau khi từ Giang Đô trở về Lạc Dương không bao lâu, Vân Định Hưng được phong làm Thiếu phủ Tự khanh. Y cũng bị phe Lô Sở bài xích, thế nên đã đầu phục vào Vương Thế Sung, lần này Vương Thế Sung được phong làm Trịnh Vương, từ chức vụ Binh bộ Thượng thư, nhưng y đã đề cử Vân Định Hưng tiếp nhận chức vụ, Binh bộ vẫn nằm trong tay y, mà Vân Định Hưng cũng chính là người thừa kế vị trí Tể tướng của Vương Thế Sung, đây cũng là lý do chủ yếu mà đám người Lô Sở nhất định không chịu bỏ qua.
Vương Thế Sung khẽ cười nói:
- Lần trước ngươi nói dùng phi điểu truyền tin, hiện tại chuẩn bị thế nào rồi?
Vân Định Hưng cương quyết ủng hộ Vương Thế Sung thay thế nhà Tùy, y đã từng kiến nghị với Bộ điểu, buộc vào cánh chim miếng vải gấm để lấy điềm lành, nhưng Vương Thế Sung cho rằng làm như thế hơi khoa trương, không đáp ứng. Hiện tại, suy nghĩ một chút, bất quá cũng chỉ là mượn cớ mà thôi, buộc gấm vào cánh chim cũng không sao, y lại cảm thấy có hứng thú.
Vân Định Hưng cười khổ một tiếng nói:
- Lần trước không thuyết phục được Điện hạ, ty chức không tiếp tục thi hành. Nếu như Điện hạ cho rằng chuyện này không có vấn đề gì, vậy ty chức lập tức cho người đến Bộ điểu.
- Chuyện này có thể, nhưng đợi ta một chút, chờ ta nắm được đại quyền sẽ cho thực hiện.
Vương Thế Sung trầm ngâm một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười âm hiểm:
- Ta đã phái Vương Nhân Tắc đi Mang Sơn đóng quân, ngươi vào cung mật tấu với Thánh thượng, đã đến lúc phải tế trời đầu năm, mời Thánh thượng đến Mang Sơn tế trời.
- Nhưng việc Nhân Tắc đóng quân ở Mang Sơn, ở Trường An có rất nhiều người biết, chẳng lẽ đám người Lô Sở lại chịu đáp ứng sao?
Mới nói đến đấy, Vân Định Hưng bỗng nhiên tỉnh ngộ, Vương Thế Sung chính là đang muốn dụ cho đám người Lô Sở ra tay trước, y vỗ vỗ vào trán mình, cười nói:
- Ty chức thật là ngu dốt, lập tức vào cung mời Thánh thượng đến Mang Sơn tế thiên.
Vương Thế Sung cũng chắp tay:
- Mọi việc đều phải phiền Vương Thượng thư!
…
Hiện nay, quân đội đóng ở Lạc Dương có tất cả tám mươi lăm ngàn người, trong đó Vương Thế Sung nắm bảy mươi ngàn đại quân. Mà mười lăm ngàn người còn lại thuộc về quân Túc Vệ. Mười lăm ngàn người này nằm trong tay bè lũ Lô Sở, cũng nhờ vào điều này mà Lô Sở và Hoàng Phủ Vô Dật mới dám đối đầu với Vương Thế Sung, mà Vương Thế Sung cũng không dám vào triều, hầu như tất cả tấu chương của y đều là thông qua Vân Định Hưng đưa lên triều đình.
Trong phường Tuyên Phong ở Lạc Dương có một tòa phủ đệ chiếm cứ một mảnh đất khoảng sáu mươi mẫu, đây chính là phủ đệ của Thượng thư Tả phó xạ Lô Sở. Lô Sở là gia chủ Lô thị ở Lạc Dương, rất được Hoàng Thái Đế Dương Đồng coi trọng. Mặc dù Hoàng Thái Đế bị ép phải phong Vương Thế Sung làm Trịnh Vương, nhưng trong lòng y hiểu rõ, ai là trung thần ai là đại gian. Có điều Hoàng Thái Đế cũng sợ Vương Thế Sung làm khó dễ, mới miễn cưỡng đáp ứng y. Trên thực tế, Hoàng Thái Đế âm thầm giật dây đám người Lô Sở bãi triều, bức Vương Thế Sung từ bỏ chức vị Trịnh Vương.
Lúc này, một chiếc xe ngựa nhanh chóng dừng lại trước cửa Lô phủ, một gã hoạn quan bên trong xe ngựa nhảy xuống, vội vã chạy đến trước cửa, giọng điệu gấp gáp:
- Nhanh đi bẩm báo Lô Tướng quốc, trong cung có tin khấn cấp!
Ở nội đường bên trong Lô phủ, năm gã đại thần trọng yếu đang ở đây thảo luận việc ngày mai tiếp tục bãi triều. Lô Sở, Đoàn Đạt, Hoàng Phủ Vô Dật và Vĩ Tễ. Năm vị Tướng quốc trong triều, ngoại từ Vân Định Hưng, bốn vị còn lại đều có mặt đông đủ.
- Ta cho rằng nhất định là Vương Thế Sung sẽ không chịu tự lột bỏ tước vị Trịnh Vương, vẫn là muốn Thánh Thượng phải hạ quyết định tước bỏ chức vị. Ta cho rằng Thánh thượng vẫn còn quá mềm yếu, lại bị Vương Thế Sung hù ngã. Nếu ngài không phong Vương cho Vương Thế Sung thì phải làm thế nào đây?
Người vừa nói chính là Hoàng Phủ Vô Dật. Y đối với việc Hoàng Thái Đế bỏ qua kiến nghị của bá quan, phong Vương Thế Sung làm Trịnh Vương vô cùng bất mãn. Tuy y cũng hiểu Hoàng Thái Đế là bất đắc dĩ mới phải làm vậy, nhưng y vẫn cho rằng Hoàng Thái Đế quá mềm yếu. Một khi đã phong vương, muốn tước bỏ còn khó khăn hơn, làm cho bọn họ vô cùng bị động.
- Cho dù thế nào, nhất định chúng ta phải giúp Thánh thượng mạnh mẽ đứng lên, đây chính là điểm then chốt để tước bỏ tước vị.
Lô Sở ở bên cạnh thở dài nói:
- Ta nghĩ cái chúng ta có đó là bỏ cái gốc lấy cái ngọn. Chỗ đáng sợ của Vương Thế Sung không phải là cái gì Trịnh Vương, mà chính là bảy mươi ngàn quân đội trong tay y. Chúng ta phải nghĩ biện pháp tiêu diệt đội quân này của y, đến lúc đó, đừng nói là tước bỏ Trịnh Vương, cho dù là lấy cái mạng của y cũng là việc dễ dàng. Vốn ta và Lý Mật đã đạt thành hiệp nghị, Lý Mật cũng nguyện ý phục tùng Thánh thượng, thay chúng ta diệt trừ Vương Thế Sung. Chỉ hận là Vũ Văn Hóa Cập chạy tới giúp vui, cầm chân Lý Mật, nếu không hiện tại Vương Thế Sung đã là dã quy cô hồn rồi.
- Nhưng Lý Mật cũng không phải là người lương thiện.
Nội sử lệnh Vi Tễ nhắc nhở.
Lô Sở khoát tay:
- Ta biết y không phải là người lương thiện, đợi cho y và Vương Thế Sung đánh đến lưỡng bại câu thương, chúng ta ở giữa làm ngư ông đắc lợi, cuối cùng chính là cơ hội của chúng ta.
Hộ bộ Thượng thư Đoàn Đạt nhíu mày nói:
- Nếu Lý Mật và Vương Thế Sung giao chiến, có khi nào Dương Nguyên Khánh sẽ giúp Vương Thế Sung một tay. Nếu như quân Bắc Tùy cũng tham chiến, vậy thì Lý Mật chắc chắn thảm bại. Lô Tướng quốc có nghĩ đến nhân tố Dương Nguyên Khánh này không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]