Chương trước
Chương sau
Nguồn: Mê truyện

La Nghệ lại lấy từ trong rương luôn mang theo người ra một quyển tấu chương, đưa cho La Thành:

- Con hãy lập tức cải trang đi tới Trường An, nghĩ cách đem bản tấu chương này giao cho Thái tử, sau đó ở Trường An chờ ta.

La Thành dường như muốn cắn nát môi, anh ta tiếp nhận tấu chương, lại một lần nữa cầu khẩn:

- Phụ thân xin hãy suy nghĩ lại! Con cảm thấy triều Đường không có tiền đồ đâu.

La Nghệ vỗ vỗ bả vai con trai, hít một hơi rồi nói:

- Vì phụ thân biết con từng là thuộc cấp dưới của Dương Nguyên Khánh, còn lưu luyến tình cảm cũ nhưng con hãy nhìn xa một chút, Dương Nguyên Khánh thân từng là tổng quản U Châu, ta không có bất cứ giá trị lợi dụng nào đối với hắn cho nên hắn mới phong cho ta là Võ Hầu đại tướng quân. Điều đó cho thấy hắn chỉ nuôi ta vì biết ân, mà ngược lại sẽ không trọng dụng ta. Điều khác biệt chính là Lý Uyên cũng muốn đoạt lấy Hà Bắc, đoạt U Châu, vậy thì ông ta nhất định sẽ tiếp tục dùng ta. Hơn nữa dưới tay Thái tử không có đại tướng, ta nhập dưới trướng Thái tử sẽ còn có cơ hội...

La Nghệ ấn tay lên vai con trai, ánh mắt chăm chú nhìn con:

- Cơ hội, con có hiểu không? Cơ hội phục hồi lại của phụ thân con chỉ có tạ triều Đường mới có thể có được!

...

Thi Vinh trở lại đại doanh quân Tùy, rất nhanh ông ta đã đi vào trong lều lớn, sau đó chắp tay nói với một tên thân binh:

- Xin hãy bẩm báo với tổng quản rằng Thi Vinh đã trở lại.

- Thi tham quân xin đợi một lát!

Thân binh vội vàng đi vào, một lát sau liền đi ra thi lễ nói:

- Tổng quản mời Thi tham quân vào.

Trong lều lớn, Dương Nguyên Khánh đang ngồi ở bàn phê duyệt tấu chương. Đây là tấu chương trưa hôm nay mới đưa tới, hơn ba mươi bản, đều phải đích thân hắn phê chuẩn ký tên.

Thi Vinh vội vàng đi vào, thi lễ thật sâu, nói:

- Ty chức tham kiến tổng quản!

Dương Nguyên Khánh đã nhận được tin ông ta vào liền buông bút khẽ cười nói:

- Y chấp nhận phương án nào?

- Khởi bẩm tổng quản, La Nghệ chỉ chịu tiếp nhận phương án thứ nhất, phương án thứ hai và thứ ba y không hề tỏ thái độ gì. Ty chức cảm thấy y dường như chê điều kiện mà tổng quản đưa ra quá thấp.

Dương Nguyên Khánh nhịn không được cười lạnh một tiếng. Nếu như La Nghệ thật sự nghĩ như vậy thì hắn chẳng thấy lạ một chút nào. Triều Đường phong cho y làm Bắc Bình Quận Vương, lại cho y địa vị cao, còn mình chỉ cho y cái chức Thái Thú và Huyện công Tương Dương. Y đương nhiên sẽ không quan tâm, nhưng y cho mình là cái gì cơ chứ? Thế cục trước mắt ngoài đầu hàng ra, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục làm tổng quản U Châu sao?

Y có đáp ứng hay không cũng đã không phải do y quyết định nữa rồi. Dương Nguyên Khánh chắp tay phía sau chậm rãi đi tới trước cửa trướng, dõi mắt nhìn về phía huyện thành Trác. Huyện thành rất yên tĩnh, Đậu Kiến Đức cũng không tiếp tục phát động thế công nữa. Còn ba ngày nữa, ba ngày sau, hết thảy đều sẽ trở thành một mảnh trần ai.

...

Trên đường cái cách thành U Châu chừng ngoài hai mươi dặm về phía đông có một đoàn quân đang hăng hái hành quân từ quận Ngư Dương. Nhánh quân đội này ước chừng có ba nghìn người, là quân U Châu đóng giữ quận Ngư Dương, suất lĩnh nhánh quân đội này là vị tướng tên Đổng Hi, tuổi chừng ba mươi bảy ba mươi tám, thân hình cao lớn, dùng một cây thiết thương, uy phong lẫm liệt, thế nhưng trong ánh mắt gã chung quy lại có vẻ u buồn khó có thể nói hết.

Đổng Hi là tâm phúc của Phó tổng quản U Châu Hầu Mạc Trần Nghệ, tòng quân trong U Châu đã mười ba năm, từ một tên lữ soái nho nhỏ từng bước thăng lên làm Ngư Dương đốc quân, có uy vọng khá cao tại quân U Châu.

Đổng Hi nhận được mệnh lệnh khẩn cấp của La Nghệ, để gã bỏ quận Ngư Dương, trở lại đóng tại thành U Châu, cùng lúc nhận mệnh còn có tướng canh giữ Quân Đô Hình là Tiết Quân, cùng đốc quân quận An Nhạc Vương Phác.

Cứ như vậy, quân đóng tại thành U Châu coi như đã tăng lên hai vạn năm ngàn người, đủ để bảo vệ thành U Châu, La Nghệ rất lo đại quân Đậu Kiến Đức thừa lúc loạn cướp lấy thành U Châu.

Xa xa, Đổng Hi đã nhìn thấy thành U Châu, ước chừng còn hơn mười dặm lộ trình nữa, gã nhìn nhìn sắc trời, đã là giờ ngọ rồi, bọn lính hành quân suốt từ buổi tối đến sáng, đã đói bụng, phỏng chừng thành U Châu vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, gã lập tức ra lệnh:

- Mọi người hãy nghĩ ngơi tại chỗ một canh giờ.

Bọn lính đều mệt muốn chết, đều tìm một chỗ ngồi xuống ăn lương khô, có người nắm chặt thời gian chợp mắt một chút, ánh sáng mặt trời ôn hòa chiếu ở sau lưng, cũng không cảm thấy lạnh lẽo. Không ít binh lính dẫn ngựa đến một con suối nhỏ cách đó không xa uống nước, trên mặt suối còn bao trùm một tầng băng mỏng, gõ nhẹ đã vỡ, bờ suốt rất nhanh đã có rất đông nhân mã ra uống nước.

Đổng Hi cũng tìm một tảng dá lớn ngồi xuống, thân binh liền đem một miếng thịt khô cùng bánh bao đưa cho gã:

- Tướng quân, ăn một chút đi!

Đổng Hi tựa hồ có chút tâm sự, gã một bên uống nước, một bên ăn lương khô, một bên cúi đầu suy nghĩ cái gì đó, quân Tùy đã đánh tới huyện Trác, tiếp qua không lâu nữa sẽ đánh tới thành U Châu. Đổng Hi trầm thấp thở dài một tiếng, đã sắp mười ba năm, thế cục này rốt cuộc đã đến.

- Tướng quân!

Một tên binh lính bước nhanh tới, chỉ về phía xa nói:

- Có người tìm ngài, nói là có việc rất gấp!

Đổng Hi theo tay tên lính nhìn tới, chỉ thấy ngoài trăm bước, trên quan đạo có một nam tử đang dẫn ngựa đi tới, người này ước chừng ba mươi tuổi, thân hình gầy, đen, ánh mắt lại hết sức lợi hại, xa xa cũng đanh nhìn mình.

Trong lòng Đổng Hi khẽ động, lập tức đứng thẳng dậy, đi tới chỗ nam tử này, khi tới gần, gã thoáng dò xét nam tử này, đồng thời hỏi:

- Ta chính là Đổng Hi, ngươi tìm ta có chuyện gì không?

Nam tử mỉm cười, lấy ra một tấm ngân bài của Nội vệ quân Tùy, đưa cho Đổng Hi nhìn:

- Tại hạ là La Thiện Văn, là Giáo úy của Nội vệ quân Thái Nguyên, nghe lệnh của Dương tổng quản, chờ tướng quân đã lâu.

Đổng Hi cả kinh, gã kéo cánh tay nam tử đi vài bước về hướng tây, rời xa quân đội một chút, đồng thời thấp giọng hỏi:

- Sở Vương điện hạ có thư gì đưa cho ta à?

Nam tử gật gật đầu, từ trong tay lấy ra hai phong thư đưa cho gã, Đổng Hi tiếp nhận tín thư nhanh chóng ném vào trong ngực, lại hỏi:

- Làm thế nào để ta có thể liên lạc với ngươi?

- Tại đông bắc tòa thành U Châu có một gian tửu quán Hồng Phi, Đổng tướng quân có thể tìm được ta ở đó.

Nói xong, nam tử liền chắp tay phi người lên ngựa, hai chân thúc ngựa chạy như bay về phía thành U Châu. Đổng Hi nhìn y đi xa, trong lòng dâng lên một nỗi kích động không che dấu được. Thiếu chủ nhân không quên mình.

Bọn lính vẫn còn nghỉ ngơi hai bên đường, Đổng Hi cũng dẫn kỵ mã đến một cánh đồng trống trải, gã quay đầu hướng tới hơn mười thân binh nói:

- Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tiểu một lát.

Gã xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới một lùm cỏ rồi ngồi xuống, lấy tín thư từ trong ngực ra, có tới tận hai tín thư, một phong thư là viết cho gã, một phong thư đồng thời đưa cho người lãnh đạo trực tiếp của gã Hầu Mạc Trần Nghệ.

Cửa thành chậm rãi mở ra, Đổng Hi dẫn đầu ba nghìn quân tiến vào thành U Châu. Bên trong thành U Châu sớm đã đề phòng nghiêm ngặt, đầu tường đứng đầy những sĩ binh mang vũ trang hạng nặng, trên đường cũng lạnh tanh, người đi đường rất thưa thớt. Hầu như tất cả mọi người đều đã cảm nhận được trận chiến này xảy ra nhất định sẽ khiến mọi thứ trở nên xơ xác tiêu điều.

- Lão Đổng!

Phía trên tường tuyền đến một giọng nói quen thuộc, Đổng Hi vừa ngẩng đầu, chỉ thấy ở đầu tường có một người hướng y ngoắc ngoắc, chính là người lãnh đạo trực tiếp của y - Hầu Mạc Trần Nghệ. Từ năm bốn mươi tuổi Đổng Hi liền theo Hầu Mạc Trần Nghệ, từ đó đến nay vẫn là tâm phúc của Hầu Mạc Trần Nghệ. Trong những phe phái nổi lên liên tiếp ở U Châu, bọn họ thuộc về phái thực lực, gần giống như với huynh đệ Tiết thị.

Đổng Hi thúc mã tiến lên, cười nói:

- Vừa đúng lúc đệ có việc trọng yếu muốn tìm đại ca.

Ngay từ đầu, Hầu Mạc Trần Nghệ đã được Lý Cảnh coi là tướng tâm phúc yêu thích của mình, sau lại theo Nguyên Hoằng Tự trấn thủ U Châu. Dương Nguyên Khánh tiếp nhận tổng quản ở U Châu, gã liền trở thành một trong tám đốc quân thủ hạ của Dương Nguyên Khánh, suất quân đóng ở quận Bắc Bình. Dương Nguyên Khánh trực tiếp từ Liêu Đông trở về Phong Châu, còn Hầu Mạc Trần Nghệ vẫn đang ở U Châu, không cùng Dương Nguyên Khánh rời đi.

Không lâu sau, Hầu Mạc Trần Nghệ được phong làm phó tổng quản của U Châu, trợ giúp Tiết Thế Hùng trấn thủ thành U Châu. Làm thủ hạ của Tiết Thế Hùng, ngày qua ngày Hầu Mạc Trần Nghệ cũng không phải là quá tốt. Bởi vì Dương Nguyên Khánh nên Tiết Thế Hùng đối xử với gã tương đối lạnh nhạt, hơn nữa huynh đệ Tiết thị vài lần muốn đoạt quân quyền của Hầu Mạc Trần Nghệ nhưng không thành công, khiến cho quan hệ của gã cùng huynh đệ Tiết thị trở nên thập phần ác liệt, hầu như là tới trình độ thủy hỏa bất dung.

Năm ngoái, Tiết Thế Hùng tấn công Đậu Kiến Đức không thành mà tử vong. Vốn Hầu Mạc Trần Nghệ xác nhận là sẽ tiếp nhận chức vị tổng quản nhưng La Nghệ vì nhận được huynh đệ Tiết thị ủng hộ nên cướp đoạt quân quyền của thành U Châu. Hầu Mạc Trần Nghệ chỉ có thể chấp nhận hiện thực La Nghệ trở thành tổng quản U Châu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.