Chương trước
Chương sau
Nguồn: Mê truyện

- A!

Đậu Kiến Đức kinh hô một tiếng, lùi về phía sau. Tin tức này hệt như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt y. Chỉ trong chốc lát, y lập tức hướng đến bên ngoài lều lớn mà phóng đi.

Đậu Kiến Đức đã ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm trọng, quân Tùy chắc chắn sẽ không cho y thời gian chuẩn bị. Có thể nói quân Tùy đã chuẩn bị rất tốt từ trước, đúng lúc y cùng La Nghệ bắt đầu đánh nhau, quân Tùy đã cho quân bao vây bốn mặt.

Đậu Kiến Đức chạy ra khỏi lều lớn, xoay người lên ngựa, rút ra chiến đao hướng về phía Bắc phóng đi.

- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức điều một vạn cung nỏ thủ đến phòng ngự ở phía Bắc!

Mười vạn quân đội trong đại doanh quả thật là vô cùng khổng lồ. Chỉ dựa vào một vạn binh sĩ bắn cung thì không có cách nào đối phó được với sự công kích của quân Tùy. Đậu Kiến Đức liên tiếp hạ mệnh lệnh, điều thêm ba vạn bộ binh đến tham dự vào đội phòng ngự, tất cả xe đều đưa đến phía bắc doanh trại thành lập hàng rào ngăn chặn, hình thành nên lớp phòng tuyến thứ hai.

Một đội binh sĩ trong địa doanh chạy nhanh, bọn lính cũng không có nghỉ ngơi, mặc đầy đủ vũ trang lên người rồi đợi mệnh lệnh. Bọn họ cấp tốc sắp xếp, cùng đợi đại chiến tới.

Đứng sau hàng rào đầy những binh sĩ tay cầm cung nỏ, khẩn trương nhìn về phía xa xa, nơi quân Tùy đang tới gần. Mấy vạn cây đuốc được thắp sáng khiến cho cả đại doanh sáng như ban ngày.

Đậu Kiến Đức nhanh chóng ngồi bên cạnh cửa lớn hết sức chăm chú nhìn về phía quân Tùy đang tới gần. Lúc này hoàn toàn bất đồng so với những công kích quấy rầy của mấy ngày trước, quân Tùy đã đem toàn bộ quân vào trận chiến. Trong lòng bàn tay của Đậu Kiến Đức không ngừng toát mồ hôi, y cảm giác được trong đêm tối, quân Tùy tỏa ra sát khí đáng sợ. Điều này làm cho y không khỏi nhớ đến cảnh ngộ tại quận Hà Nội, khi đó cũng là buổi tối, năng lực đánh trong đêm kinh người của quân Tùy làm cho y thấy ký ức vẫn còn mới mẻ.

Đậu Kiến Đức bỗng nhiên nghe được tiếng ‘ Ca ca’. Y kì quái quay đầu, nhìn hai bên trái phải, bất ngờ phát hiện, mấy tên bắn cung hai chân đều run rẩy. Thanh âm ca ca này chắc chắn là do hàm răng lập cập mà tạo ra.

Trong lòng y dâng lên một loại cảm giác không ổn. Quay đầu nhìn về phía bọn lính, phía sau là mấy nghìn lính tay cầm trường thương, xếp thành hàng, đứng thẳng, chuẩn bị đối kháng với kỵ binh của quân Tùy nhảy vào. Nhưng trên mỗi quân lính, Đậu Kiến Đức không nhìn ra tinh thần quyết một trận tử chiến bi hùng, cũng không nhìn ra tâm trạng phấn chấn khi đại chiến tới, cũng không nhìn thấy sát khí trên người bọn họ, mà chỉ thấy được sự lo sợ cùng run rẩy, thấy được trong mắt của binh lính không thể nào che dấu sự sợ hãi.

Đậu Kiến Đức trong lòng âm thầm thở dài. Sĩ khí thấp như vậy, trận đại chiến này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

………………

Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn bốn vạn đại quân đến phía bắc của đại doanh cách một dặm thì dừng lại. Chỗ này của đại doanh hắn đã tỉ mỉ nghiên cứu qua, so với bốn cửa vào, thì hàng rào, chiến hào đều được đào thật sâu, nhưng Dương Nguyên Khánh cảm thấy may mắn chính là ở phía bắc đại doanh gắn chông sắt rất thưa thớt, mà ba mặt khác cũng không có chông sắt, điều này có thể nói rõ Đậu Kiến Đức cũng không phải không muốn cắm chông sắt, mà là y không có. Tất cả chông sắt của y đã dùng để bao vây bốn phía quanh Trác huyện.

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào đại doanh một lúc lâu, rồi quay đầu lại cười nói với Tạ Ánh Đăng:

- Ngươi cho rằng nhược điểm lớn nhất của quân đội Đậu Kiến Đức là ở chỗ nào?

Tạ Ánh Đăng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ty chức cho rằng nhược điểm lớn nhất chính là có số lượng lớn nhưng chất lượng lại kém.

Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:

- Ngẫm lại Đậu Kiến Đức là có bốn mươi vạn đại quân.... còn gấp hơn ba lần số lượng của đại quân chúng ta, chỉ cần nghĩ cũng khiến kẻ khác phải sợ hãi. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút sẽ phát hiện ra vấn đề: hắn làm sao có tài lực lớn như vậy để trang bị cho bốn mươi vạn quân? Tiến đánh Triều Tiên, toàn bộ chiến lợi phẩm đều đặt tại U Châu, nằm trong tay La Nghệ, cho nên mặc dù La Nghệ chỉ có mười vạn quân nhưng trang bị lại hơn xa chúng. Quân đội của Đậu Kiến Đức, cung nỏ rất khó chế tạo, nên hắn không có khả năng có những lính bắn cung hùng mạnh. Tạ tướng quân, ngươi đã hiểu ra ý tứ gì chưa?

Tạ Ánh Đăng suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra ý tứ của Dương Nguyên Khánh:

- Tổng quản nói phải, doanh trại của đối phương quá lớn, đối phương không có khả năng có nhiều người bắn nỏ phòng ngự như vậy, tất nhiên sẽ có những lỗ hổng trong phòng ngự.

- Có thể nói bọn chúng không có nhiều những binh sĩ bắn cung hùng mạnh như vậy.

Tạ Ánh Đăng lập tức hưng phấn đứng lên:

- Ty chức nguyện dẫn sáu nghìn kỵ binh đi tìm lỗ hổng trong phòng ngự địch.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Chỉ dựa vào sáu nghìn quân còn chưa đủ, ta cho ngươi thêm năm nghìn kỵ binh nữa, mau chóng công phá đại doanh của quân địch.

- Tuân mệnh!

Tạ Ánh Đăng tiếp nhận thẻ lệnh, quay đầu ngựa rời đi. Dương Nguyên Khánh lập tức lấy ra một thẻ lệnh khác, đối với phó tướng Dương Gia Thần nói:

- Ngươi dẫn năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ phối hợp với Tạ tướng quân tấn công doanh trại, hãy nghe theo chỉ huy của hắn.

- Ty chức đã rõ.

Dương Gia Thần tiếp nhận lệnh tiễn, cũng quay đầu rời đi. Hai đạo kỵ binh hơn một vạn người trong đêm tối theo hướng nam lao nhanh đi. Dương Nguyên Khánh nhìn theo bọn họ đã đi xa, dứt khoát hạ lệnh:

- Nổi trống, nỏ lớn binh công doanh!

'Đông! Đông! Đông! Đông!’Tiếng trống mạnh mẽ vang lên trong đêm tối, ba nghìn bộ binh nỏ lớn cấp tốc sắp xếp thành một trăm tám mươi hàng tiến ra trận. Ở khoảng cách này đã có thể tránh né những chông sắt trên mặt đất, cùng với đó thì cung nỏ của đối phương cũng không thể bắn tới.

Thất thạch Đại Hoàng nỏ mặc dù là phát minh từ Hán triều, nhưng từ ngày phát minh đó tới nay vẫn luôn cực kỳ khan hiếm, nếu muốn chế tác thành sản phẩm thì độ khó cực kỳ cao. cần những người chế tạo có kỹ thuật yêu cầu cao. Quân Tùy đã đưa vào một số lượng lớn nhân lực và của cải, sau một năm, đã chế tạo ra được một nghìn năm trăm chiếc thất thạch Đại Hoàng nỏ, do ba nghìn bộ binh cao lớn, khỏe mạnh sử dụng, dùng để làm vũ khí bắn cố định, tạo được lực sát thương lớn nhất. Mà Đậu Kiến Đức lại không có khả năng chế tạo được vũ khí có lực sát thương như vậy.

Ba nghìn nỏ lớn binh xếp thành hai hàng, hai người một đôi. Bọn họ dùng một tay giữ lấy cánh cung, cánh tay còn lại cố sức kéo dây cung. Một xạ thủ khiêng đặt trên vai, một mũi tên dài hai thước bốn tấc bằng sắt để vào cung, một nghìn năm trăm bộ cung nỏ nhắm ngay những cây đuốc xa xa, hướng thẳng tới phía hàng rào.

Lúc này, quân doanh của địch đã phát hiện ra ý đồ của quân Tùy, lập tức hàng vạn mũi tên cùng được bắn ra. Bầu trời trở nên càng thêm hắc ám, tên bắn ùn ùn kéo đến phía quân Tùy. Nhưng cho cung nỏ bắn xa một trăm bước hay một trăm năm mươi bước, đều không thể nào gây tổn thương đến quân Tùy.

Theo một tiếng mõ vang lên, một tiếng răng rắc của cơ nỏ, một nghìn năm trăm mũi tên giống hệt gió lớn, mưa rào mà ào ào bắn về phía đại doanh của quân địch. Không ít mũi tên bắn vào hàng rào, nhưng vẫn như cũ xuyên theo khe hở của hàng rào mà bay qua, đâm thẳng vào ngực, vào đầu của binh sĩ sau hàng rào. Máu tươi tràn ra. Tiếp tục bắn về phía trường thương binh của địch, khiến trong đại doanh vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Đậu Kiến Đức đứng phía sau hàng rào, một mũi tên đã bắn sượt qua chân y, bắn trúng vào chiến mã. Chiến mã liền kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, khiến y cũng ngã trên mặt đất. Hơn mười thân binh đồng loạt đứng lên, từ phía sau hắn mà chạy đến.

Nỏ lớn của quân Tùy hùng mạnh như vậy khiến cho quân phòng thủ hoảng sợ vạn phần, như thủy triều rút lui trở về, chỉ để lại hơn năm nghìn đao thuẫn binh có khiên lớn trong tay.

Lúc này, nỏ lớn binh bắt đầu tấn công đợt thứ hai. Một nghìn năm trăm mũi tên bằng sắt gào thét hướng đại doanh của địch mà vọt tới. Muốn kéo mở dây nỏ cần tiêu hao khá nhiều thể lực, hai gã nỏ lớn binh có thể bắn ra mười lăm mũi tên, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng cũng có thể kéo dài thêm thời gian, cũng đủ để tiếp tục màn tấn công.

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào biểu hiện của binh sĩ trong đại doanh của Đậu Kiến Đức, hắn có thể phát hiện được tình trạng sĩ khí của quân đội Đậu Kiến Đức. Sau khi đợt thứ nhất mũi tên bắn ra, lực sát thương cường đại như vậy chắc chắn sẽ gây rối cho quân địch, đây là chuyện rất bình thường. Nếu là quân Tùy cũng nhất định sẽ rối loạn, nhưng then chốt nhất là biểu hiện của họ, nếu như là quân Tùy, có thể từ từ rút lui về phía sau, tuyệt đối sẽ không kinh hoảng.

Nhưng lúc này Dương Nguyên Khánh thấy các binh sĩ đều là đang hoảng sợ chạy trốn, đây chính là tình huống xảy ra điển hình khi thiếu sự huấn luyện. Thấy rõ được chuyện này, Dương Nguyên Khánh lại thấy việc mình xem trọng Đậu Kiến Đức khá nực cười. Phỏng chừng bản thân Đậu Kiến Đức cũng rõ ràng, số lượng quân của y là bốn mươi vạn, về số lượng cũng đã thủ thắng, đáng tiếc hôm nay y không mang đến bốn mươi vạn, mà chỉ có hơn mười vạn. Nhưng nếu như chỉ có mười vạn, cũng không phải là toàn bộ ở trong quân doanh, mà đã đến Trác huyện một vạn, đi đánh La Nghệ một vạn. Hiện tại quân doanh chỉ có tám vạn, chỉ với tám vạn quân của bọn họ thì làm sao có thể chống lại bốn vạn quân tinh nhuệ của quân Tùy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.