Chương trước
Chương sau
Tiêu Diên Niên bất đắc dĩ đành nói:

- Thế thúc, nếu thúc nói vậy thì cháu không còn cách nào khác.

Trình Giảo Kim chỉ có thể chửi thầm một tiếng xúi quẩy, lại liếc mắt hỏi tên sĩ binh Triều Tiên:

- Ngươi biết nói tiếng của chúng ta không?

- Biết!

Trình Giảo Kim bước đến, nắm lấy vạt áo sĩ binh, hung hăng hỏi:

- Bọn người các ngươi chết đi đâu hết rồi?

Sĩ binh sợ đến thấp thỏm:

- Chạy hết rồi, nghe nói có đoàn thuyền đến giết, mọi người bị dọa chạy hết rồi.

- Con mẹ nó, toàn lũ thỏ đế!

Trình Giảo Kim chửi một tiếng, hậm hực đẩy tên sĩ binh ngã lăn ra đất. Y cực kỳ phẫn nộ, cảm giác này với y mà nói giống như vào kỹ viện nhưng không gặp được nữ nhân, trong lòng cực kỳ khó chịu, chuyện này đồng nghĩa công lao của y chí ít cũng bị giảm đi một nửa.

Tiêu Diên Niên hiểu được tâm tư của y, cười nói:

- Nếu thế thúc muốn công lao, cháu có thể cho thế thúc.

Trình Giảo Kim vội hỏi:

- Công lao ở đâu?

Tiêu Diên Niên nói thầm mấy câu vào tai y, Trình Giảo Kim mừng rỡ:

- Nếu sự có thể thành, ta sẽ mời hiền chất (“chất” có nghĩa là cháu) uống rượu, tuyệt không nói đùa!

Sau khi Dương Nguyên Khánh tiêu diệt đại doanh hậu cần của quân Triều Tiên, hắn lệnh sĩ binh cùng phu thuyền chất tất cả lương thảo vật tư lên thuyền. Quân đội lên thuyền vượt qua Liêu Thủy, chỉnh đội hình ở bờ tây Liêu Thủy, hai mươi ngàn đại quân hùng dũng tiến về huyện Yến Thành.

Tại huyện Liễu Thành, chín mươi ngàn liên quân của quân Triều Tiên và Cao Khai Đạo đã vây thành hai ngày, bọn họ không có vũ khí trọng hình công thành, liền đốn cây chế tác mấy trăm chiếc thang công thành đơn giản. Đại quân tiến công một ngày một đêm, hai bên chém giết thê thảm, trên dưới thành đều tử thương trầm trọng, thi thể chồng chất, máu tươi nhuốm đỏ sông hộ thành, song thành trì vẫn sừng sững đứng vững.

Trong lều lớn, Uyên Thái Tộ chắp tay sau lưng đứng trước bản đồ, sắc mặt âm trầm như nước, cực kỳ bất mãn với Cao Khai Đạo, nếu quân đội của Cao Khai Đạo có thể thủ Liễu Thành thì bọn họ không cần phải chịu tổn thất nghiêm trọng khi công thành. Vỏn vẹn trong một ngày, quân đội của lão tử thương hơn năm ngàn người mà không thu hoạch được gì, cái giá cực lớn này khiến lão cực kỳ đau lòng.

Lúc này, ngoài lều có thân binh bẩm báo:

- Đại vương, Cao tướng quân cầu kiến.

Hiện giờ người Uyên Thái Tộ không muốn gặp nhất là Cao Khai Đạo, lão phất tay áo, nổi giận đùng đùng nói:

- Không gặp!

Vừa nói ra, lão liền khôi phục lý trí, kìm lại cơn tức giận nói:

- Mời y vào đây.

Rất nhanh, Cao Khai Đạo gấp gáp vào trong lều, khom lưng thi lễ nói:

- Đại vương, cứ tiếp tục công thành thế này không phải là cách.

Uyên Thái Tộ tức giận nói:

- Ta biết không phải là cách, nhưng ngươi có thể làm gì? Nếu ngươi có thể thủ Liễu Thành, vậy có rơi vào thế bị động như hôm nay hay không?

Lửa giận trong lòng Cao Khai Đạo bốc lên, là y không giữ được thành sao? Y xin lão xuất binh hết lần này đến lần khác mà lão không đến, dẫn đến Liễu Thành thất thủ, vậy mà lại đổ trách nhiệm cho y.

Cao Khai Đạo cố nhịn nhưng không được, y cười lạnh một tiếng:

- Nếu đại vương xuất binh sớm một chút, thì giờ đây chúng ta đã ngồi bên trong Liễu Thành.

Uyên Thái Tộ bỗng nhiên xoay người trừng mắt nhìn y, trong mắt lộ tia hiểm ác. Lát sau, lão âm trầm hỏi:

- Ý của Cao tướng quân, đây là trách nhiệm của ta phải không?

Cao Khai Đạo ngầm thở dài, đây không phải là lúc trở mặt thành thù, y vẫn cần người Triều Tiên, y đành nhẫn nhịn nói:

- Đại vương, là tộc đệ của ta vô năng, không thể giữ được Liễu Thành, nhưng muốn phá khốn cục Liễu Thành này thì vẫn có cách.

- Ngươi nói thử xem là cách gì?

Dù sao Uyên Thái Tộ cũng là Tể tướng Triều Tiên, lão biết phải lấy đại cục làm trọng, liền cố gắng nhẫn nhịn.

Cao Khai Đạo vội nói:

- Tường thành huyện Liễu Thành cao to kiên cố, không có vũ khí trọng hình công thành thì hầu như không thể công phá, có điều chúng ta có thể không tấn công nó mà chuyển hướng tấn công Lâm Du Quan. Tấn công Lâm Du Quan từ phía nam rất khó nhưng từ phía bắc lại rất dễ dàng, chúng ta có thể phái một nhánh quân đội xuống phía nam công phá Lâm Du Quan, nhánh quân còn lại lui giữ Yến Thành, bảo vệ đường lui. Như thế quân Tùy tất nhiên sẽ bỏ qua Liễu Thành xuống phía nam tiếp viện Lâm Du Quan, chúng ta cứ thế mà tấn công cả mặt trước và sau, quânTùy tất bại!

Uyên Thái Tộ gật đầu, đây là kế khả thi, lão vừa muốn nói thì bên ngoài chợt có tiếng bẩm báo kinh hoảng của sĩ binh:

- Đại vương, có sĩ binh trốn về nói hậu phương xảy ra chuyện rồi.

Uyên Thái Tộ thất kinh, gấp gáp hỏi:

- Người chạy về ở đâu?

Trong lòng Cao Khai Đạo cũng giật thót, lương thảo quân tư của y cũng tập trung ở trong đại doanh huyện Yến Thành, lẽ nào cũng có chuyện?

Lúc này, một quan quân chạy trốn được dẫn vào trong lều, gã quỳ xuống bật khóc nói:

- Đại vương, quân Tùy đã công chiếm đại doanh hậu cần, có trên mười ngàn quân Tùy!

Uyên Thái Tộ trừng mắt đỏ bừng, nắm lấy vạt áo gã rống lên:

- Sao lại có quân Tùy, từ trên trời rớt xuống hay sao?

- Không phải! Bọn chúng dùng thuyền lớn đến từ ngoài biển, đi vào Liêu Thủy công chiếm đại doanh hậu cần của chúng ta.

Uyên Thái Tộ ngẩn người như bị sét đánh, lão không thể ngờ lại có thể đi vào từ đường biển, có nằm mơ cũng không nghĩ đến. Đột nhiên thân lão chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.

Đám sĩ binh cuống cuồng đỡ lấy lão:

- Đại vương! Đại vương!

Uyên Thái Tộ khoát tay, tỏ ý mình không sao, lão hít một hơi thật sâu, lại hỏi gã quan quân:

- Rốt cuộc có bao nhiêu quân Tùy?

- Không rõ lắm, cầu nổi đã đứt, bờ đông không thể truyền tin tức, đối phương ước chừng có trăm chiếc thuyền lớn, còn có chiến mã, xem chừng không quá hai mươi ngàn tên.

Lúc này, Cao Khai Đạo cũng bước đến hoang mang hỏi:

- Hiện tại huyện Yến Thành thế nào rồi?

Gã lắc đầu:

- Trên đường tới đây thì không sao, giờ không biết thế nào nữa.

Cao Khai Đạo vội nói với Uyên Thái Tộ:

- Lương thảo của chúng ta không cầm cự qua nổi năm ngày, phải quay về đoạt lại đại doanh, bằng không mọi người sẽ đói chết!

Trong mắt Uyên Thái Tộ lộ vẻ hung hăng độc địa, cắn răng nghiến lợi nói:

- Cứ tập trung binh lực trước, tiêu diệt diệt quân Tùy ở đường đông, khai thông đường lui về Triều Tiên.

Quân tình đột phát ở Liêu Thủy đã làm loạn kế hoạch của liên quân. Vì muốn khai thông đường lui về Triều Tiên, Uyên Thái Tộ bị ép lui quân suốt đêm, tám mươi ngàn liên quân hỏa tốc tiến về quận Yến.

Ngay khi liên quân vừa rút lui, Tiêu Diên Niên bao vây sẵn ở ngoài lập tức suất lĩnh thủ hạ cưỡi ngựa chạy đến ngoài thành. Lúc này cửa lớn Liễu Thành đã mở, trong đêm tối, mấy ngàn sĩ binh quân Tùy đang quét sạch chiến trường. Sau một ngày ác chiến, liên quân công thành tử thương gần mười ngàn người, còn quân Tùy thủ thành cũng có đến hơn hai ngàn tướng sĩ đã hy sinh.

Tiêu Diên Niên bắt gặp La Sĩ Tín đang quan sát tình hình trên chiến trường, La Sĩ Tín cũng đoán được nguyên nhân quân địch rút lui, song y cũng lo đó là mưu kế của chúng.

- Mạt tướng Tiêu Diên Niên tham kiến tướng quân!

Tiêu Diên Niên tiến lên quỳ một gối thi lễ.

La Sĩ Tín không ngờ y lại chạy đến, phút chốc vừa kinh vừa mừng, vội đỡ y dậy nói:

- Tình hình Liêu Thủy hiện giờ thế nào?

- Bẩm báo tướng quân, hiện tại Tổng quản đã dẫn quân chiếm được đại doanh Yến Thành, lương thảo hậu cần của quân địch đã bị cắt đứt.

La Sĩ Tín mừng rỡ, vậy chiếu theo kế hoạch thì y cũng nên xuất binh, La Sĩ Tín lập tức quay đầu hạ lệnh:

- Truyền lệnh của ta, toàn bộ quân đội rời thành tập trung.

La Sĩ Tín tức thì lệnh cho Ngưu Tiến Đạt dẫn ba ngàn quân đóng giữ huyện Liễu Thành, còn y đích thân dẫn hai mươi ngàn tinh binh đuổi theo sau liên quân Triều Tiên và Cao Khai Đạo.

Đại doanh huyện thành Yến, lúc này đại doanh kiểu pháo đài của Cao Khai Đạo đã đổi chủ nhân. Hai mươi nghìn quân Tùy đã chiếm giữ đại doanh này, hai nghìn cung thủ được bố trí trên thành, tay cầm cung tiễn, cảnh giác nhìn về quân địch ở phía xa đang dần dần tới gần.

Dương Nguyên Khánh cũng đứng trên thành, chăm chú nhìn về quân địch phía xa. Quân địch ước chừng khoảng tám mươi nghìn người. Đây chính là liên quân của Cao Khai Đạo và Triều Tiên. Đây cũng là trận đánh cuối cùng ở Hà Bắc, đánh xong trận này, Liêu Đông sẽ có mười năm bình an.

Lý Trọng Úy ở bên cạnh thấp giọng hỏi,

- Tổng quản, trận đầu tiên này hãy để ty chức xuất quân!

Dương Nguyên Khánh gật đầu,

- Không cần phải gấp, đợi bọn chúng bố binh hoàn tất đã.

Lúc này, xa xa một kỵ bình quân Tùy chạy như bay tới, đứng ở bên thành hô to:

- Tổng quản đang ở đâu?

Dương Nguyên Khánh tiến lên phía trước nói:

- Ta ở đây, ngươi nói đi!

Kỵ binh quân Tùy đưa tay lên thi lễ:

- Ty chức phụng lệnh La tướng quân đến bẩm báo, chúng ta đã cách đối phương chừng mười dặm, bất kỳ lúc nào cũng có thể nghênh chiến!

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Hãy nói lại với La tướng quân, chú ý động tĩnh của chúng ta ở đây. Nếu chúng ta khai chiến thì chính là dấu hiệu cho bên đó xuất binh!

- Tuân lệnh!

Tên kỵ binh chắp tay chào, xoay người chạy như bay.

Dương Nguyên Khánh nhìn theo tên kỵ binh đã đi xa. Đúng lúc này, ở bên phía đại doanh quân địch truyền đến một đợt kèn trầm thấp:

- U u u…

Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh trở nên lo âu, hắn nhìn chằm chằm về phía quân Triều Tiên. Một ngọn lửa dục vọng chiến tranh dấy lên trong lòng hắn, một cảm giác mà lâu lăm rồi hắn không có. Cuộc đại chiến đã sắp mở ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.