Chương trước
Chương sau
Trong lòng Lý Kiến Thành hận đến muốn ứa máu, lúc này, Thái tử tân khách (tên chức quan) Trịnh Thiện Quả đang ở ngoài cửa bẩm báo:

- Điện hạ, Thái Nguyên truyền đến tin tình báo quan trọng.

Lý Kiến Thành vội vã lau nước mắt trên mặt, phân phó:

- Vào đi!

Chốc lát, Trịnh Thiện Quả đi vào, Trịnh Thiện Quả vì mối quan hệ với Thái Tử phi Trịnh thị, được sự tín nhiệm vô cùng của Lý Kiến Thành, là một trong những tâm phúc của Lý Kiến Thành, ngoại giám sát đường của Lý Kiến Thành hiện tại là do y tiếp quản.

Cho dù ngoại giám sát đường đã tạm dừng, nhưng đó chỉ là triều đình không tiếp tục nhận tin tình báo từ nó, cũng không cung cấp kinh phí, nhưng đối với Lý Kiến Thành mà nói, ngoại giám sát đường vẫn hoạt động như cũ.

- Điện hạ, đây là thư mà chim ưng vừa đưa đến từ Thái Nguyên của Hàn Sưởng.

Trịnh Thiện Quả trình bản tin báo đã chép hoàn chỉnh cho Lý Kiến Thành.

Lý Kiến Thành nhận tin báo xem, y ngẩn ra một lát, trong tin báo của Hàn Sưởng nói, căn cứ vào kết quả điều tra của ông ta, Tiêu Tấn và Lý Trọng Thủ căn bản không có giao tình gì, Tiêu Tấn chỉ là cùng với các đồng liêu đi đến tửu quán Bát Phương một lần, cũng không có đi đến tửu quán thêm lần nào nữa.

Lý Kiến Thành vốn có chút hoài nghi, với thân phận của Tiêu Tấn và sự tự cho thanh cao ăn trong xương của Tiêu gia, y làm sao có thể tâm đầu ý hợp với một thương nhân, trừ phi là cố ý đi lại với nhau. Lý Kiến Thành hoài nghi là Dương Nguyên Khánh dùng kế, nhưng lúc này y bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ ra.

Không phải là Dương Nguyên Khánh dùng kế gì, mà là Tần vương đang dùng kế, giả vờ mượn tay Đường Phong và Tiêu Tấn, giết Lưu Văn Tĩnh, để diệt trừ đi một cánh tay đắc lực của y, đây căn bản chính là âm mưu từ lâu do Tần vương chủ mưu, cái gì mà lôi kéo Tiêu Tấn, hoàn toàn không có chuyện này.

Trong mắt Lý Kiến Thành lộ ra một tia thù hận thấu xương, y lại nghĩ đến huynh đệ Lý Trí Vân bị Lý Thế Dân bắn chết, Tần vương lòng dạ độc ác, ngay cả huynh đệ của mình cũng không bỏ qua, loại kế mượn đao giết người này chỉ có y mới có thể làm ra, đây chắc chắn là mưu của Bùi Tịch.

- Thế Dân, ngươi quả nhiên ác độc, ta sẽ nhớ kĩ mối thù hôm nay!

Lý Kiến Thành mắt nhắm thành một đường, răng từ từ cắn chặt, trong lòng y lần đầu sinh ra loại thù hận khắc cốt ghi tâm này, mà thù hận này lại là đối với thân đệ của y.

Lúc này, một tên thị vệ chạy vào bẩm báo:

- Khởi bẩm Thái Tử điện hạ, Tần vương điện hạ bên ngoài cung cầu kiến, ngài ấy nói là vì chuyện của Lưu tướng quốc cảm thấy hối lỗi.

- Hối lỗi?

Lý Kiến Thành đột nhiên xoay người, y vô cùng giận dữ cười:

- Hay cho một vương gia nhân từ, ngay cả ta cũng cảm động đến sắp khóc rồi, ngươi đi nói với y, nếu muốn người ta không biết trừ phi đừng làm, ta Lý Kiến Thành không phải đứa trẻ ba tuổi, trong lòng ta rất rõ, Đông cung của ta không hoan nghênh y, từ nay về sau, mời y đừng bước một bước đến Đông cung nữa.

Quan thị vệ lộ vẻ mặt khó xử, trong lòng thở dài:

- Ty chức tuân mệnh!

Y xoay người ra ngoài

Bên ngoài đông cung, Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi qua đi lại, huynh đệ Lưu Văn Tĩnh cuối cùng đã bị giết, đối với y mà nói có cả lợi và hại, lợi là diệt trừ được quân sư của Thái Tử, chặt được cánh tay đắc lực của Thái Tử, đồng thời làm trống một vị trí Tướng quốc, có lợi cho việc để Đậu Tấn thay chức Tướng quốc.

Mà hại là y đã hoàn toàn trở mặt với Thái Tử, điều này cực kì bất lợi đối với sự ổn định của xã tắc, vả lại cũng sẽ làm gia tăng sự bất mãn của quan viên, đại thần trong triều đối với bản thân mình, cho dù Lưu Văn Tĩnh là vì tội tư thông địch quốc mà bị giết, nhưng các quan viên trong triều chưa chắc nghĩ như vậy, sẽ cho là y đang tranh đoạt chức Tướng quốc.

Lý Thế Dân cũng ý thức được cục diện bất lợi này đối với bản thân, cho nên y mới để Bùi Tịch ra mặt khuyên phụ hoàng, để các quan viên cho rằng Bùi Tịch báo tư thù, để Bùi Tịch gánh lấy trách nhiệm này, từ đó mà tháo bỏ được hiềm nghi y giết Lưu Văn Tĩnh.

Bây giờ, y muốn đến bày tỏ thái độ, xin lỗi đại ca, làm thêm một bước tỏ rõ y cũng không muốn giết Lưu Văn Tĩnh, chỉ là do một mình Bùi Tịch.

Lúc này, quan thị vệ vội vàng đi ra, y do dự một lát, y đương nhiên không thể đem những lời nói khó nghe như vậy của Thái Tử nói ra, y phải uyển chuyển truyền đạt lại ý cự tuyệt của Thái Tử, liền tiến lên phía trước khom người:

- Điện hạ, Thái Tử điện hạ nói thân thể không khoẻ, không thể tiếp kiến điện hạ, xin điện hạ hôm khác lại đến.

Lý Thế Dân thở dài:

- Được rồi! Xin chuyển lời đến Thái Tử, nói ta thực sự rất xin lỗi, cái chết của Lưu tướng quốc thực không phải chủ ý của ta.

Nói xong, Lý Thế Dân xoay người rời khỏi Đông cung.

Hạ tuần (mười ngày cuối) tháng năm, Hà Đông đã vào đầu hạ, theo phía nam đường lớn của thành Thái Nguyên, hơi nóng tĩnh lặng trên mặt đất bốc lên, loé sáng, nhàn tản mà nhẹ nhàng lay động, hệt như con cá bơi trong nước, hai bên đường lớn là những mảnh ruộng bị ánh nắng mặt trời gắt gao chiếu đến, trong ruộng là cánh đồng lúa mạch nhìn không thấy bờ, những ngọn lúa mạch xanh biếc phấp phới trong gió.

Lúc này, trên đường lớn xa xa xuất hiện một nữ tử cưỡi ngựa, trên mình vận một chiếc áo ngắn mỏng màu đen cùng với một chiếc váy dài màu đen viền bạc, độ chừng mười bảy mười tám tuổi, làn da ngăm đen, đôi mắt sáng kì lạ.

Cô ta chính là Đậu Tuyến Nương đến từ nơi ngàn dặm xa xôi, Đậu Tuyến Nương không thể mang theo thanh Phượng Vĩ đao của mình, chỉ có mang một bộ cung tên và một cây hoành đao, chỉ như vậy mà trên đường đi đã bắn chết mấy tên tiểu tặc cản đường đánh cướp, hành trình gần một tháng, cuối cùng cũng đến Thái Nguyên thành.

Càng gần thành Thái Nguyên, trong lòng cô lại càng căng thẳng, cô cũng không biết mình đến thành Thái Nguyên làm gì, có lẽ là đến tìm một người, nhưng… nếu y không để ý đến mình thì làm sao đây?

Không! Không phải như vậy, y có để ý đến mình hay không thì có quan hệ gì chứ? Bản thân mình chỉ là đi trả tiền cho y, một trăm lượng vàng, mình và y vốn không quen không biết, làm sao có thể tuỳ tiện nhận vàng của y chứ, đúng vậy, chỉ là đi trả tiền cho y, không có ý khác.

Nghĩ rồi lại nghĩ, mặt cô đột nhiên ửng đỏ, giống như người đi trên đường đều nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy, liền vội lấy ra một cái nón có mạng che đội lên, tấm sa mỏng bốn bề che khuất khuôn mặt cô.

Chốc lát, Đậu Tuyến Nương cưỡi đến trước cửa thành, trước cửa thành đứng đầy người muốn vào thành, một đội xa giá đang vào thành, hai bên xe ngựa đứng đầy nữ thị vệ cảnh giác nhìn tình hình bốn phía.

- Đại nương, đây là ai vậy?

Đậu Tuyến Nương nhỏ tiếng hỏi người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh.

Người phụ nữ đó nhìn cô một cái rồi cười nói:

- Cô nương là từ nơi khác đến à? Đây là xa giá của Sở vương phi.

- Qua! Thì ra là Sở vương phi, không phải nói Sở vương phi rất bình dân dễ gần sao? Tại sao cũng bắt đầu chặn đường rồi?

Người phụ nữ liền vội giải thích:

- Cô nương hiểu lầm rồi, Sở vương phi không có chặn đường, là mọi người kính trọng Sở vương phi mới chủ động nhường đường cho xa giá của người, cô nương cũng có thể đi qua như vậy, cô xem, trong đội ngũ không phải còn có mấy người bán rau sao?

Đậu Tuyến Nương nhìn thấy quả thật trong đội ngũ có mấy lão nông bán rau, gánh theo hàng rau, ung dung cùng với đội ngũ đi về phía trước, thị vệ hai bên không có cản bọn họ lại.

Đậu Tuyến Nương cũng muốn cùng vào thành, nhưng cô nghĩ đến mình có mang theo cung tên và đao, cuối cùng kìm lại thôi thúc vào thành gấp, ghìm ngựa đợi Sở vương phi vào thành.

Bùi Mẫn Thu là từ sơn trang ngoài thành trở về, trời dần dần nóng, người trong vương phủ cũng bắt đầu nghĩ đến nơi tránh nóng, nơi tránh nóng tốt nhất đương nhiên là cung Phần Dương ở quận Lâu Phiền, nơi đó mùa hạ như xuân, phong cảnh tú lệ, chỉ là quá xa, không hiện thực cho lắm.

Bọn họ chỉ có thể ở tại một sơn trang gần đây để tránh nóng, cuối cùng Bùi Mẫn Thu chọn sơn trang Tê Phượng tại Nam Long Sơn ở thành tây. Nơi đó vốn là hoàng trang của Bắc Tề, sau này Dương Kiên ban cho Hán vương Dương Lượng, trở thành sơn trang mùa hè của Dương Lượng.

Sau nữa, Lý Uyên cũng tại đây ở qua một lần, hiện tại tạm thời bỏ trống, trong sơn trang, đình đài lầu các rất nhiều, rừng cây dày đặc, suối rừng mát lạnh, chỉ cần thu dọn một chút thì có thể vào ở.

Bùi Mẫn Thu là chủ mẫu của vương phủ, hôm nay là trở về từ chuyến khảo sát thực tế tại sơn trang. Xuyên qua tấm màn mỏng của cửa sổ xe, Bùi Mẫn Thu cũng nhìn thấy Đậu Tuyến Nương đầu đội mũ sa.

Trong lòng cô cũng có vài phần hiếu kì, đeo dao mang cung, vận váy đen viền bạc rộng thùng thình cùng với áo đen, cưỡi tuấn mã cao lớn, nữ tử hành trang như vậy rất hiếm khi thấy được, đại đa số là nữ hiệp hành tẩu giang hồ, năm đó Xuất Trần cũng đã từng ăn vận như vậy.

Nhưng lòng hiếu kì của Bùi Mẫn Thu chỉ trong thoáng chốc, bên ngoài ô cửa sổ tối đen, xe ngựa đã xuyên qua thành động đi vào thành Thái Nguyên, hình ảnh nữ tử váy áo đen, mang đao cũng từ từ phớt đi trong kí ức của cô.

Xa giá của vương phi tiến vào thành, mọi người cũng nhộn nhịp theo sau tiến vào thành, Đậu Tuyến Nương cũng chen lấn trong đám người tiến vào thành, đây là lần đầu cô đến toà thành trì cổ xưa này, trong mắt cô tràn đầy hiếu kì, đánh giá bốn phía toà tân đô này của triều Tuỳ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.