Chương trước
Chương sau
Dương Nguyên Khánh cũng thở dài một tiếng:

- Năm đó Vương Mặc trung thành và tận tâm với hắn, vì Nam Hoa Hội và hắn chạy ngược chạy xuôi. Nhưng nước Lương thành lập, Tiêu Tiển lại đem Vương Mặc bức tử đầu tiên, còn có thủ hạ Đại tướng từ lúc y bắt đầu khởi binh, đều nhất nhất bị y tru sát. Nguyên lão hầu như không còn, cho nên quân Đường mặc dù chỉ là công phá Giang Lăng, nhưng toàn bộ triều Lương lại dâng nước đầu hàng, chính là nguyên nhân này, ta chính là lo lắng y không rút ra kinh nghiệm, tật khó sửa. Nếu là như vậy, Lai Hộ Nhi nguy rồi!

Tạ Tư Lễ lặng lẽ, thực sự y nghĩ tới là Lai Hộ Nhi có thể nghĩ ra vấn đề rồi, công cao lấn chủ. Tiêu Tiển sao có thể khoan dung cho y. Nếu triều Đường lại có ý gây xích mích, nước Lương tất nhiên xuất hiện nội chiến, quả nhiên là người không làm được việc lớn.

Nghĩ tới đó, Tạ Tư Lễ oan than nói:

- Điện hạ thì làm rất tốt, tấm lòng phóng khoáng, bao dung người trong thiên hạ, cứ có tài là cử lên. Đây là may mắn của chúng thần.

Dương Nguyên Khánh cười nhạt một tiếng:

- Thực ra tính tình của ta cũng là ân oán phân minh. Năm đó đối phó với Hạ Nhược Bật, đối phó với Vũ Văn Thuật, đối phó Ngu Thế Cơ, đều là tâm tính tuổi trẻ, có thù báo thù, chỉ là đã làm ở vị trí này, tự nhiên vì vậy mà đã có thay đổi. Có lòng lấy được thiên hạ, thì tất nhiên có lòng tha thứ người trong thiên hạ.

Hắn lại quay đầu nhìn lại hướng Tây, nghĩ tới đối thủ Lý Uyên:

- Thực sự một chút này Lý Uyên cũng làm rất tốt, khoan nhượng với người ngoài, không cùng dân tranh lợi, khéo cân bằng, vừa có thể lo lắng lợi ích của Quan Lũng quý tộc, cũng có thể chú ý tới được mất của sĩ tộc địa phương. Đồng thời lại có tâm cơ cẩn thận mật bí mật, mưu tính sâu xa, Lý Uyên mới là địch lớn nhất của ta.

Mặc dù nói như vậy, thực sự Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng từng nhược điểm của Lý Uyên. Lý Uyên người này bề ngoài khoan dung phuc hậu, nhưng nội tâm lại thâm độc hẹp hòi. Để bảo vệ ngôi vị Hoàng đế, thậm chí đối với con trai của mình còn không bao dung.

Trong lịch sử, y nâng đỡ Lý Thế Dân kìm kẹp Lý Kiến Thành, khiến Lý Thế Dân lập phủ Thiên Sách, khiến Lý Thế Dân dần dần ngồi cao. Lúc đó thiên hạ bình an, y lại muốn mượn tay tước binh quyền của Lý Thế Dân, sau đó trực tiếp gây ra vụ chính biến cửa Huyền Vũ. Người đời chỉ biết vụ chính biến cửa Huyền Vũ môn là Lý Đại, Lý Nhị (Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân) tranh chấp, không biết phía sau lại là Lý Uyên đang thao túng tất cả.

Khi Dương Nguyên Khánh đang trầm tư, bỗng nhiên có binh sĩ chỉ vào trước mặt sông hô to:

- Tổng quản, tiền phương có nguy hiểm.

Thuyền lớn nhanh chóng chậm lại. Dương Nguyên Khánh bước nhanh tới đầu thuyền, phát hiện phía nam cách hạm đội một dặm, cây cối bên bờ bị thiêu trụi, mấy nghìn quân Đường đứng bên bờ, giương cung kéo nỏ, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Nhưng nguy hiểm lúc này cũng không phải đến từ mấy nghìn quân Đường ở trên bờ, mà là một tầng dầu đen dày trên mặt sông. Hắn đã cố giữ cho hạm đội an toàn nhưng vẫn có nửa thân thuyền đi vào giữa vùng dầu trên mặt sông. Đầu thuyền và hai bên mép thuyền đều dính đầy dầu.

Dương Nguyên Khánh âm thầm kinh hãi, đây là biện pháp lần trước hắn đối phó với Lý Mật, bây giờ lại bị quân Đường dùng đối phó lại. Chỉ là lúc đó ban đêm, khó có thể phát hiện ra, mà hiện tại là ban ngày, hắnvẫn có thể kịp thời thoát hiểm. Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh:

- Đội thuyền khởi hành, nhanh rời khỏi khu dầu.

Thuyền lớn chậm rãi quay đầu chạy về hướng đông. Chỉ trong chốc lát Dương Nguyên Khánh đã điều khiển những thuyền lớn rời khỏi khu dầu đang lan rộng. Hắn quay đầy nhìn bốn phía thuyền lớn cùng vài chiến thuyền cũng đã rời khỏi khu dầu, những chiếc thuyền khác cũng không ngừng chạy khỏi khu dầu.

Dương Nguyên Khánh lúc này quyết đoán, hô:

- Châm lửa thiêu dầu!

Mệnh lệnh vừa ra, hơn mười hỏa tiễn đã bắn tới những khu dầu đang không ngừng lan rộng trên mặt sông, chỉ nghe một tiếng ‘Bùng’, toàn bộ khu dần bốc cháy, khói đen cuồn cuộn, một dặm bờ nam sông biến thành một biển lửa.

Thiêu đốt mặt sông là cảnh cáo tốt nhất. Đội thuyền trên bờ nam sông không đi tiếp, đợi lửa ngừng lại. Trận đại hỏa cháy gần một canh giờ cũng dần dần tắt.

Đội tàu bắt đầu chấn hưng cờ trống, dựa sát vào bên bờ, nhất thời tiễn bay như mưa, hai bên chiến đấu kịch liệt tại bến Minh Tân.

- Ngăn cản quân Tùy!

Chủ tướng Vương Hoài Văn của quân Đường lớn tiếng hô:

- Không được để quân địch lên bờ!

Tại bến Minh Tân có hơn năm nghìn quân Đường, ba nghìn cung nỏ quân và hai nghìn kỵ binh. Bọn họ ở bên ngoài bến đò đã trút xuống sông hơn một nghìn thùng dầu hỏa, hình thành phòng tuyến thứ nhất. Sau đó hai bên bờ bố trí hơn ba nghìn người bắn nỏ, đợi lúc chiến thuyền quân Tùy chậm rãi cặp bờ thì quân Đường trên bờ loạn tiễn cùng phát, những mũi tên dày đặc như mưa sẽ bắn đến thuyền lớn, trong hỗn loạn còn có vô số hỏa tiễn.

Trên chiến thuyền của quân Tùy cũng phát động phản kích. Những mũi tên như mưa bắn từ phía bờ thì uy lực cũng không bằng pháo đá trên thuyền. Kèm theo một tiếng vang thật lớn, một hòn đá nặng hơn mười cân bay về phía quân Đường ở trên bờ, mỗi khối đá lớn đều đánh trúng mấy người. Những tiếng kêu thảm thiết trên bờ vang lên, quân bắn nỏ của quân Đường bị thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Dưới tiến công dày đặc của pháo đá, quân cung nỏ của quân Đường bị ép lui về phía sau, cơ hội lên bờ của quân Tùy liền xuất hiện. Dương Nguyên Khánh đứng trên một chiếc thuyền lớn nhìn chăm chú vào chiến cuộc, hắn đã sớm thấy cách bờ khoảng mấy trăm bước đã có hai nghìn kỵ binh xếp hàng, hiển nhiên là chuẩn bị phát động tiến công khi quân Tùy vừa lên bờ.

- Năm trăm trọng giáp mạch đao quân tiến lên trước!

Mện lệnh của Dương Nguyên Khánh vừa hạ xuống, cờ chỉ huy trên thuyền được huy động, năm trăm mạch đao binh sĩ từ hai chiến thuyền dẫn đầu cặ bờ, trên tay mỗi người đều cầm mạch đao, đón tên lên bờ, bắt đầu xếp thành hàng hướng quân Đường phát động công kích.

Những mũi tên của quân Đường không có cách nào xuyên thủng trọng giáp của mạch đao quân. Đại bộ phận binh sĩ quân Đường là lần đầu tiên nhìn thấy mạch đao quân của quân Tùy, bị những binh sĩ không sợ gì này làm cho hoảng sợ bước lui về phía sau. Trong trận doanh liền xuất hiện rối loạn.

Chủ tướng Vương Hoài Văn từng là tướng Tùy, y biết đây là trọng giáp bộ binh, tay cầm mạch đao. Dưới thời kỳ Ngụy Tấn, những trọng giáp bộ binh này chỉ dùng để đối phó các dân tộc du mục, chỉ là trong tay quân Tùy cầm lưỡi đao dài hơn.

- Tướng quân, sợ rằng kỵ binh sẽ gặp bất lợi!

Một gã thiên tướng cũng cảm giác được có chuyện không ổn, gã vội vã nhắc nhở Vương Hoài Văn.

Vương Hoài Văn chăm chú nhìn một lát, dứt khoát hạ lệnh:

- Kỵ binh xuất kích!

Hai nghìn kỵ binh được phát động, tiến công những trọng giáp bộ binh mới lên bờ của quân Tùy, ý đồ dùng tốc độ và lực đánh nhanh chóng hạ trọng giáp bộ binh ở Hoàng Hà.

Nhưng kết cục những kỵ binh của quân Đường chính là bị thương nặng. Trọng giáp bộ binh chống đỡ tấn công của kỵ binh quân Đường, mạch đao chém xuống, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Năm trăm bộ binh như tường đẩy mạnh, thi thể người ngựa chồng chất, máu chảy thành sông.

- Tướng quân, rút lui thôi!

Tất cả tướng lĩnh đều lo lắng hô to, cuối cùng Vương Hoài Văn nhìn thoáng qua năm trăm trọng giáp bộ binh, trong ánh mắt lộ ra vẻ chán nản, không ngờ bọn họ không thể bắt giữ được một tên trọng giáp bộ binh nào, hơn nữa hai nghìn kỵ binh lại tổn thất thảm trọng, bị đánh cho tan tác. Trong lúc đó, càng nhiều binh sĩ trường mâu của quân Tùy cũng bước lên đất liền.

Vương Hoài Văn bất đắc dĩ hạ lệnh:

- Toàn quân rút lui!

Hơn một nghìn kỵ binh và không đến ba nghìn người bắn nỏ nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.

Bởi không có chủ lực quân Đường tham chiến, trận chiến ở bến đò Minh Tân chỉ là một chiến dịch nhỏ gây hỗn loạn đã được định trước. Nó chỉ có tác dụng trì hoãn thời gian quân Tùy lên bờ, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản chủ lực quân Tùy lên đất liền. Càng ngày càng nhiều quân Tùy lên bờ, đại tướng Vương Hoài Văn của quân Đường nhìn thấy đại thế đã mất liền suất lĩnh quân đội nhanh chóng rút khỏi bến sông, lui lại về phía Nam.

Năm vạn đại quân của triều Tùy bắt đầu lên đất liền. Lúc này, trên phong hỏa đài châm lên ba ngọn lửa, nhanh chóng thông báo chủ lực quân Tùy đã xuất hiện truyền tin đến đại doanh quân Đường ở Lạc Dương... Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Hoài Văn suất lĩnh quân Đường lui về đại doanh ở Lạc Dương, bắt đầu nhổ trại chuẩn bị rút lui thì nghe Lý Thế Dân nói đến tin tức Vương Thế Sung bỏ đi niên hiệu, y lập tức ý thức được chủ lực quân Tùy muốn xuất binh. Tất nhiên việc bỏ niên hiệu chính là điều kiện mà Dương Nguyên Khánh đưa ra.

Quân Tùy xuất binh, chiến cuộc bắt đầu trở nên vi diệu. Lúc đầu là cục diện Đường mạnh Trịnh yếu, nhưng tình thế bắt đầu xoay chuyển, quân Đường gặp bất lợi. Từ Thế Tích suất hai vạn quân Tùy đóng quân tại Hàm Cốc Quan, mà mấy vạn quân chủ lực do Dương Nguyên Khánh suất lĩnh đánh tới huyện Yển Sư. Quân Đường khuyết thiếu chiến lược thọc sâu, trận chiến này nhất định thất bại.

Trong lều lớn, Lý Thế Dân cùng mấy tên đại tướng đang nghe Vương Hoài Văn thuật lại chi tiết trận chiến ở Minh Tân, nhất là về mạch đao trọng giáp bộ binh. Tất cả mọi người đều nghe hết sức chăm chú.

- Đối phương chỉ dùng năm trăm trọng giáp bộ binh nhưng sức chiến đấu lại cường đại. Lưỡi đao của bọn họ không phải là lưỡi đao mà chúng ta biết, nó dài hơn, dường như còn sắc bén hơn. Năm trăm người bị kỵ binh tấn công nhưng vẫn đứng vững, sau đó cùng nhau tác chiến, giết chết hai nghìn kỵ binh, tổn thất thảm trọng vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.