Huyện Nhữ Nam không liên quan gì tới quận Nhữ Nam ở phía nam cả. Quận trì quận Nhữ Nam gọi là huyện Nhữ Nam, gần với Tương Dương. Nhưng huyện Nhữ Nam ở đây chỉ là một huyện nhỏ của quận Tương Thành, nằm ở phía nam Nhữ thủy, thành trì cũ nát, dân cư thưa thớt, mấy năm nay lại bị đạo phỉ cướp sạch nên hiện giờ còn chưa tới ba trăm hộ.
Buổi chiều ngày thứ hai, Khuất Đột Thông dẫn hai vạn quân Đường tới một huyện nhỏ ở khu bình nguyên này. Khuất Đột Thông híp mắt quan sát tòa thành rách nát bé xíu phía xa xa vài dặm. Tường thành thấp bé, chu vi chưa tới bảy tám dặm, một vài pháo đài quân sự còn to hơn tòa thành này.
Lúc này, hơn mười thám báo quân Đường vội chạy tới, Lữ soái dẫn đầu chắp tay bẩm báo:
- Khởi bẩm lão tướng quân, trong thành gần như đã trống trơn, quân Tùy đã ở trong thành này chừng hơn mười ngày.
Khuất Đột Thông nhướng mày:
- Sao lại có thể là thành trống?
Lữ soái quay đầu lại phất tay một cái, vài tên binh sĩ dẫn một ông lão tới. Ông lão nơm nớp lo sợ nói:
- Khởi bẩm tướng quân, quân Tùy như hổ sói, người trong thành đều sợ hãi bỏ trốn hết rồi, chỉ còn lại mười mấy lão già không muốn rời đi thôi.
Khuất Đột Thông có chút khó hiểu:
- Quân Tùy chẳng phải luôn quân kỷ nghiêm minh sao, sao lại trở nên như sói như hổ được?
- Haizz!
Ông già thở dài:
- Lúc đầu còn tốt. Nhưng mà hai ngày trước, quân Tùy cần nhiều lương thực tài vật nên bắt tráng đinh. Những phụ nữ còn trẻ tuổi cũng phải đi phục vụ quân, cả thành loạn lạc. Vốn dĩ dân số trong thành đã không nhiều, bây giờ ai nấy cũng s bỏ chạy rồi.
- Vậy quân Tùy chạy đi đâu rồi?
Khuất Đột Thông trong lòng có vẻ uể oải, lại tới chậm một bước rồi.
Ông già kia lắc đầu:
- Cái này tiểu nhân không rõ, chiều qua bọn họ đã rời đi rồi, đi rất vội vàng.
Xem ra quân Tùy phát hiện bọn họ tới nên đã nhanh chóng rút lui rồi. Khuất Đột Thông không thể xác định được hướng rút lui của quân Tùy, đành phải đợi thám báo dò thám tình hình xung quanh đây rồi mới tính tiếp. Y ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trời đã về chiều, y liền hạ lệnh:
- Truyền lệnh của ta, đại quân vào thành nghỉ ngơi.
Hai vạn đại quân quân Đường tiến vào trong thành, trong chốc lát cả tòa thành nhỏ bé đã chật kín người. Tuy rằng có hơi đông nhưng miễn cưỡng vẫn có thể ở được.
Bọn họ đã chiếm được không ít lương thảo, đây là điều khiến họ vô cùng ngạc nhiên. Bọn họ phát hiện quân Tùy đã bỏ lại không ít đồ dùng, ngoài một ít quân giới còn có cả hơn ngàn thạch gạo và hai ngàn bó cỏ khô nữa. Vừa hay vấn đề khẩn cấp của bọn họ đã được giải quyết.
Khuất Đột Thông cưỡi ngựa đi trong thành thị sát. Theo như bày bố của nhà Tùy thì loại thị trấn nhỏ như vậy chỉ có thể có hai cửa thành, một cửa phía nam và một cửa phía bắc. Hai cửa này cách nhau chừng ba dặm, nó cũng trở thành con đường lưu thông chính trong thành.
Phòng xá trong thành đa số đều rách nát, rất nhiều căn do lâu không được tu sửa nên đã sụp đổ hết. Mỗi gian có mười binh sĩ ở, Khuất Đột Thông nhìn thấy một binh sĩ đang ở cạnh giếng múc nước chuẩn bị làm cơm.
- Giếng nước đã kiểm tra chưa?
Khuất Đột Thông cao giọng hỏi, y vô cùng cẩn thận, giếng nước phòng ở đều cẩn thận kiểm tra, phòng ngừa việc quân Tùy hạ độc, cũng là phòng quân Tùy chất giữ những đồ dễ bắt lửa như củi khô, lưu huỳnh.
Nhưng mà vẫn may là bọn họ không phát hiện ra điều gì dị thường cả.
Bọn lính thấy chủ tướng tới, liền đáp:
- Bẩm báo tướng quân, giếng nước đã được kiểm tra rồi, không có gì khác thường cả.
Khuất Đột Thông gật gật đầu, tiếp tục cưỡi ngựa đi tới các nơi khác tuần tra.
…..
Màn đêm dần dần phủ xuống, đám quân Đường hành quân hai ngày trời vô cùng mệt mỏi uể oải nên đã sớm ngủ say rồi. Cửa thành cũng đã đóng, từng tốp quân Đường đi tuần tra trong thành, canh phòng nghiêm ngặt. Bên ngoài thành, gần trăm tên thám báo quân Đường đi dò xét trong phạm vi mười dặm để xem có gì khả nghi không.
Đêm nay trời đầy mây, không có trăng sao, những đám mây đen kịt che kín cả bầu trời, bóng đêm dày đặc khiến mặt đất cũng trở nên đen kịt.
Khoảng canh một, một đội hai mươi quân thám báo đang nhanh chóng chạy vào trong thành. Bọn họ phát hiện ra cái gì đó khác lạ nên đang gấp rút chạy về thành bẩm báo. Lúc này họ chỉ còn cách thành chừng năm dặm.
Nhưng hai mươi người họ cưỡi ngựa qua một sườn núi, đột nhiên những tiếng mũi tên xé không gian vang lên, những mũi tên dày đặc từ hai bên phóng tới chỗ bọn họ, hai mươi người kêu thảm rơi xuống ngựa. Sau hai đợt tên bắn xuống thì không còn ai sống sót nữa.
Lúc này, hơn hai vạn quân Tùy đã dần tiến sát tới hai cửa thành, với sự yểm hộ của màn đêm đen kịt, những quân sĩ trông coi trên thành không thể phát hiện ra được quân Tùy đang tới gần. Tuy nhiên trong quá trình triển khai chậm chạp, một vạn cung nỏ binh đã phong tỏa cửa thành.
Lúc này, mấy trăm công sự binh dựng một thứ gì đó trên vùng đất bằng phẳng cách thành chừng hai trăm bước. Bọn họ mang theo linh kiện, dùng những miếng gỗ lớn và dây thừng làm thành loại vũ khí có thể bắn được từ xa. Khoảng nửa giờ sau, mười quái vật to lớn đã xuất hiện phía ngoài thành, những chiếc tháp chống cao lớn thậm chí còn cao hơn cả tường thành nữa.
Khi công cuộc xây dựng chuẩn bị hoàn thành thì quân giữ thành cuối cùng cũng phát hiện điều lạ thường. Có binh sĩ vội chạy xuống thành, đi báo cho Khuất Đột Thông biết.
Khuất Đột Thông vừa mới chợp mắt nhưng vẫn còn chưa ngủ hẳn. Mặc dù y cũng vô cùng mệt mỏi nhưng áp lực của Chủ tướng khiến y không thể ngủ yên được. Mười mấy năm tòng quân nên thường có dự cảm trước nguy hiểm.
Y cũng cảm thấy tòa thành này có điều gì đó không đúng nhưng lại không nói ra được chỗ nào có vấn đề. Ngoài những điểm khả nghi mà y đã kiểm tra ra, thậm chí y còn đào đất lên ba thước xem dưới đất có chôn giấu thứ gì không nhưng đều không tìm thấy gì cả.
Khuất Đột Thông nằm trên chiếc ghế dài, trong đầu suy nghĩ về tất cả những gì diễn ra ban ngày, y nhất định phải tìm ra sự bất an của mình tới từ đâu?
Bỗng nhiên, Khuất Đột Thông dựng người lên, y đã nghĩ ra vấn đề rồi. Ban ngày ông già đó nói trước khi quân Tùy rời đi một ngày đã dốc sức đi cướp giật lương thảo, vơ vét tài sản, nhưng tại sao họ lại để lại một ngàn thạch lương thực và hơn hai ngàn bó cỏ khô nữa, chuyện này có chút kì lạ.
Quân Tùy có những thái độ trái với quân kỷ như vậy, chỉ có một mục đích, đó chính là ép buộc dân chúng trong thành phải chạy đi. Bọn họ không dùng cách khuyên bảo, nếu dùng cách khuyên bảo sẽ khiến cho mình cảnh giác. Vậy quân Tùy muốn làm cái gì? Đuổi hết dân chúng trong thành đi, để lại một tòa thành không cho mình.
Khuất Đột Thông thoáng rùng mình, y đã mơ hồ đoán ra dụng ý của quân Tùy. Lúc này, phía ngoài sân có tiếng bước chân chạy nhanh tới.
- Chúng ta có việc gấp muốn bẩm báo tướng quân!
- Thế nhưng lão tướng quân đã nghỉ ngơi rồi, ông ấy quá mệt rồi, ngày mai hãy bẩm báo không được sao?
- Không được, e rằng đợi đến ngày mai sẽ không kịp nữa rồi!
Khuất Đột Thông đứng lên mở cửa:
- Xảy ra chuyện gì?
Binh sĩ tuần tra chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm lão tướng quân, chúng tôi phát hiện bên ngoài thành có điều lạ thường.
Khuất Đột Thông có chút giật mình trong lòng, mặc dù y không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng y cũng đã cảm nhận được bọn họ đã trúng kế của quân Tùy khi vào trong tòa thành này. Y chỉ xét tới tường thành là một nơi phòng hộ an toàn, có thể phòng ngừa quân Tùy đánh lén ban đêm nhưng quên rằng tường thành cũng là một sự ràng buộc.
Khuất Đột Thông bước nhanh tới đầu thành, y hướng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy phía ngoài thành chừng hai trăm bước có mười mấy tòa tháp đứng sừng sững, nó phải cao tới hai trượng năm tấc, còn cao hơn cả những chỗ thấp của tường thành này tới một trượng. Trong màn đêm mờ mịt vẫn còn có thể lờ mờ nhìn thấy một cánh tay vô cùng dài.
Đây là loại máy bắn đá cỡ lớn, những giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Khuất Đột Thông rơi xuống. Y đã hiểu trận đồ của quân Tùy rồi, y liền quay đầu hô lớn:
- Mau gõ chuông báo động!
- Keng! Keng! Keng!
Những tiếng chuông chói tai vang lên trong huyện thành nhỏ nhưng cùng lúc tiếng chuông cảnh báo này reo vang thì những cỗ máy bắn đá cỡ lớn của quân Tùy bắt đầu hoạt động.
Đây là mười cỗ máy bắn đá đơn giản, không có bánh xe, không có cái gì phức tạp xung quanh, cũng không có bàn kéo. Nó chỉ dùng mười mảnh gỗ lớn cột chặt lại mà thành, mỗi một chiếc máy bắn đá đều có hai trăm người kéo ném.
Trong tiếng cảnh báo chói tai, mười thùng dầu hỏa cùng lúc bay ra, lướt qua tường thành bay vào trong thành. Các thùng dầu bay đập vào mái nhà và mặt đất liền vỡ ra, những dòng dầu đen sì chảy đầy mặt đất. Tiếp đó, đợt thùng dầu thứ hai bay tới, mười mấy thùng dầu ùn ùn ném vào trong thành.
Mấy trăm cung thủ quân Tùy chạy vội tới trước thành, cùng nhau phóng tên. Hàng trăm hỏa tiễn phóng lên trên trời, hướng thẳng vào trong thành. Trong thành đã bắt đầu xuất hiện các đốm lửa, có dầu hỏa bắt lửa nên ngọn lửa đang bắt đầu cháy rất mạnh.
Trong thành Nhữ Nam, từng đội quân Đường đã xếp thành hàng. Dưới sự chỉ huy của Khuất Đột Thôg, bọn họ không hề hoảng loạn, điều quan trọng hơn là ngọn lửa lớn trong thành hiện giờ mới tới gần tường thành chứ chưa đốt tới trung tâm thành.
Trong lòng Khuất Đột Thông hiểu rõ, hiện giờ sự uy hiếp lớn nhất đối với bọn họ không phải là đại hỏa mà là thương vong khi phá vòng vây. Nếu như thương vong quá ba phần vậy thì trận này chắc chắn bại rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]