Con biết. Nương cất trong tủ quần áo, là song phượng trâm. Đó là vật đính ước mà cha tặng nương phải không?
Dương Băng gối đầu lên đùi mẫu thân, miệng nở nụ cười, ánh mắt tỏ ra khao khát, chờ đợi được nghe chuyện xưa.
- Nói bậy! Khi đó ta mới mười tuổi, cha con cũng mới mười tuổi, biết cái gì mà đính ước. Vốn là cha con đã đồng ý tặng cho ta một cái trâm vàng, kết quả là cầm một cái trâm đồng đến lừa gạt ta.
Dương Băng thấp giọng nói:
- Thế nhưng mẹ lại giữ trong lòng, xem nó trân quý hơn vàng, không phải sao?
Xuất Trần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhi nữ, trong lòng tràn đầy trìu mến. Nhi nữ đã trưởng thành, đã bắt đầu hiểu chuyện.
Dương Phương Hinh trở về phòng mình, nàng vẫn ở chung với tộc tỷ Giang Bội Hoa. Giang Bội Hoa đã mang thai được bảy tháng, hôm nay đi ngủ sớm nên không biết chuyện vừa xảy ra.
Vừa vào cửa, tiểu nha hoàn Ngọc nhi đã tiến lên đón:
- Cô nương đã về.
- Ừ! Thực có chút mệt mỏi.
Dương Phương Hinh cởi áo ngoài đưa cho nàng:
- Ta muốn rửa mặt nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì thì để mai hẵng nói.
Ngọc nhi nhận lấy y phục, thấp giọng oán giận nói:
- Ra ngoài dạo chơi cũng không dẫn ta theo.
- Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, còn nói ta không mang ngươi theo? Thời điểm ta ra ngoài, ngươi chạy đi đâu?
Ngọc nhi gãi đầu cười nói:
- Thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-kieu-hung/2279571/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.