Chương trước
Chương sau
Một lúc sau, Dương Nguyên Khánh chậm rãi mở to mắt, thấy Tiết Thu có vẻ lo lắng nhìn mình, không khỏi áy náy cười cười:

- Ta có chút thất thần.

Tiết Thu vội vàng nói:

- Điện hạ, trên thực tế, toàn bộ những người khác, trong đó có cả Huyền Mậu, đều không biết Vương Tự đã đầu hàng Đường triều. Bọn họ chỉ cho rằng y đang hờn dỗi mà thôi. Thần nghĩ, nếu bọn họ biết chuyện này, sẽ không có người tới giúp y.

Dương Nguyên Khánh nhướng mày, nhìn chăm chú vào Tiêt Thu nói:

- Ý của ngươi là, nếu hôm nay ngươi không có đụng phải sứ giả của Đường triều, ngươi cũng không đến nơi này gặp ta phải không?

Dương Nguyên Khánh nói thẳng khiến Tiết Thu rất túng quẫn. Y không biết nên trả lời như thế nào. Chỉ thấy Dương Nguyên Khánh lại khẽ mỉm cười:

- Ngươi không cần xấu hổ. Vừa nãy ta đã nói rồi, chuyện đã qua thì để cho nó qua, chúng ta chỉ nói về tương lai.

Tiết Thu cắn môi một cái mới nói:

- Hạ quan cũng không vì cầu tình cho nhóm Huyền Mậu. Bọn họ không thích Đường triều, cũng sẽ không phản bội triều Tùy. Chỉ là bởi vì bọn họ còn nợ ân tình của Vương Tự, mới giúp đỡ y. Nếu điện hạ đồng ý cho bọn họ một cơ hội, bọn họ nhất định sẽ tỉnh ngộ mà hiệu trung với điện hạ!

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu nói:

- Ta đã cho các ngươi thời gian hai ngày, nhưng chỉ có một người tới. Những người khác không có đến chỗ ta sám hối, ta có thể cho bọn họ một cơ hội. Nhưng không phải là bây giờ, cứ để bọn họ ngồi trong tù mà sám hối đi.

Sau nửa canh giờ, các cửa thành của Thái Nguyên đồng loạt đóng cửa không cho phép người đi ra vào. Năm nghìn nội vệ sĩ binh lại xuất động. Nhiều đội binh lính võ trang đầy đủ liên tục diễu hành trên đường cái. Bọn họ mặc khôi giáp sáng bóng, mũi đao lành lạnh, đằng đằng sát khí.

Người đi đường đều sợ tới mức trốn tránh. Bọn họ hoảng sợ nhìn về phía vệ quân. Nhưng rất nhanh có bố cáo được dán lên. Quân nội vệ đang tiếp tục truy án tư nhân tự ý ủ rượu. Án này có liên quan tới hơn mười vị đại thần, bao gồm Triệu Quận Thái Thú Vương Tự, Tư Mã của quận Bác Lăng Vương Túc, Đại Lý Tự Khanh Liễu Huyền Mậu, Kinh Triệu Thiếu Doãn Tiết Minh Nghĩa.

Năm nghìn nội vệ sĩ chia nhau bao vây phủ đệ của Vương Tự, Liễu Huyền Mậu, Tiết Minh Nghĩa, cùng các thành viên của Vương đảng.

Trước cửa Vương phủ, mấy trăm nội vệ sĩ binh không hề kiêng kỵ phá vỡ cửa chính của Vương phủ. Một gã quan gia liều mạng chạy về phía sau tòa nhà thông báo.

Trong thư phòng, Vương Tự đang cùng Ôn Đại Nhã thương lượng chi tiết hành động. Bỗng nhiên bọn họ nghe được tiếng bước chân vội vã cùng tiếng đập cửa vang dội.

- Lão gia, không xong rồi, quân đội đã vọt vào phủ.

Vương Tự chấn động, tiến lên hai bước mở cửa, chỉ thấy quản gia lộ vẻ kinh hoàng đứng ở bên ngoài. Vương Tự lớn tiếng quát:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Lão gia, mấy trăm binh lính tiến vào phủ, bảo là muốn bắt thủ phạm chính của vụ án cấm rượu cùng gian tế của Đường triều!

Quản gia nói xong, khẩn trương liếc sang Ôn Đại Nhã đang ngồi trong phòng.

Sắc mặt Vương Tự thay đổi. Thủ phạm vụ án cấm rượu là mình cùng Vương Huyền Trị. Nhưng việc gian tế Đường triều là do ai để lộ?

Trong lòng ông ta hoảng loạn, vội vàng nói với Ôn Đại Nhã:

- Ôn tiên sinh trước trốn vào trong tầng hầm đi.

Ôn Đại Nhã lại lắc lắc đầu:

- Bọn họ đã biết ta ở trong này, trốn cũng vô dụng. Không bằng bình tĩnh đi ra đối mặt. Hơn nữa, huynh đệ của ta Ôn Ngạn Bác là thứ sử quận Trác. Bằng vào điểm này, Dương Nguyên Khánh sẽ không giết ta.

Lúc này, tiếng bước chân vỡ vụn truyền đến. Gần trăm nội vệ sĩ binh quân Tùy xuất hiện. Bọn họ phát hiện ra Vương Tự, liền tiến lên bao vây cả Vương Tự cùng Ôn Đại Nhã.

Một người Giáo Úy tiến lên phía trước nói:

- Phụng mệnh bắt giữ thủ phạm vụ án cấm rượu Vương Tự. Đồng thời bắt giữ gian tế của Đường triều. Nếu muốn giữ chút thể diện, thì ngoan ngoãn đi theo chúng ta.

Vương Tự và Ôn Đại Nhã nhìn nhau, đều ngầm thở dài. Ván cờ này bọn họ đã thua. Dương Nguyên Khánh lợi dụng tra án rượu để đối phó với bọn họ.

Hai người chỉ đành phải chịu sự giám thị của bọn lính đi ra ngoài. Đến cửa phủ, có hai người binh lính dùng miếng vải đen bịt kín hai mắt của bọn họ lại, rồi đẩy lên một chiếc xe ngựa. Chiếc xe ngựa dưới sự vây quanh của mấy trăm kỵ binh, chậm rãi ly khai Vương phủ.

Cùng lúc đó, đám người Liễu Huyền Mậu, Tiết Minh Nghĩa cũng đã bị bắt giữ, áp đến đại lao của quân nội vệ.

Việc đóng cửa thành Thái Nguyên bắt giữ quan viên, nhanh chóng truyền ra. Chỉ trong vòng nửa khắc đã truyền khắp toàn thành Thái Nguyên, khiến mọi người rất là chấn động.

Cái gọi là người thường thích xem náo nhiệt. Vụ án cấm rượu khiến dân chúng Thái Nguyên cực kỳ hưng phấn. Mọi người đều đang thảo luận việc này. Vụ án có liên quan tới quan viên càng khiến người ta kể chuyện say sưa, chỉ mong sớm ngày định tội giết người.

Nhưng những người trong hiểu chuyện đều biết, thủ phạm bị bắt đều là vây cánh của Vương Tự. Đây hiển nhiên là mượn vụ án cấm rượu làm cái cớ, thực tế là Dương Nguyên Khánh đang muốn tẩy trừ Vương đảng.

Nhưng vì sao lại muốn tẩy trừ Vương đảng, thì có hai suy đoán. Một là, lần tẩy trừ này nằm trong kế hoạch của Dương Nguyên Khánh. Lần trước trục xuất chỉ là bước đầu tiên. Mà lần này lợi dụng án cấm rượ để một lưới bắt hết Vương đảng.

Suy đoán thứ hai là do Vương Tự cấu kết với Đường triều, phá hư chiến dịch Trung Nguyên. Hiện tại đã vụ án phát sinh, nên tẩy trừ toàn bộ. Loại suy đoán này càng có căn cứ, bởi đại thần của Đường triều là Ôn Đại Nhã cũng bị bắt ở trong Vương phủ.

Nhưng bất kể thế nào, Dương Nguyên Khánh cũng sẽ không cần giải thích. Bởi hắn đã rời Thái Nguyên, đi đến quận Diên An.

Ngoài thành Thái Nguyên, năm trăm kỵ binh tinh nhuệ bảo vệ xe ngựa của Dương Nguyên Khánh, theo quan đạo đi về hướng tây. Lúc này, có một người thân binh chạy vội tới, cúi người nói:

- Thỉnh tổng quản phân phó!

Dương Nguyên Khánh kéo cửa xe lên, đưa một tờ giấy cho y nói:

- Nhanh chóng dùng chim ưng truyền tin cho Từ Thế Tích!

- Tuân mệnh!

Thân binh tiếp nhận tờ giấy, xoay người chạy gấp về phía thành Thái Nguyên.

Dương Nguyên Khánh đóng lại cửa xe. Đám người Vương Tự, hắn sẽ trở về rồi mới xử lý. Hiện tại, việc hắn cần làm là đến quan nội. Không biết việc này có thu hoạch gì không.

Chim ưng bay cực nhanh. Hai ngày sau, chim ưng đưa thư đã bay tới huyện Toánh Xuyên. Chim ưng bay trên không của huyện hai vòng, rồi chậm rãi đỗ xuống tháp ưng. Đã thật lâu không có chim ưng đưa thư tới đây. Một người ưng nô sớm nhìn thấy chim ưng, liền lập tức chạy lên tháp, gỡ một phong thư màu đỏ từ trên đùi chim ưng xuống.

Người ưng nô giật mình kinh hãi. Không ngờ là thư từ Sở Vương điện hạ. Y không dám chậm trễ, chạy vội xuống tháp, đi về phía quân nha.

Từ Thế Tích được phong làm tổng quản Huỳnh Toánh, thống lĩnh mấy mươi nghìn đại quân trấn thủ Trung Nguyên. Lúc này, chiến cuộc ở Trung Nguyên đã ổn định. Phía tây là quân Đường xây dựng tường cao, canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.

Vương Thế Sung thì bắt đầu tuyển binh nuôi quân. Trên tay ông ta chỉ còn lại hai mươi nghìn quân, mà khu vực ông ta quản hạt chỉ bất quá là Hà Nam và Hoằng Nông. Người dân đều ghét chiến tranh, nên rất khó chiêu mộ binh lính. Vương Thế Sung chỉ có thể trước trấn an dân tâm, sau đó lại nghĩ biện pháp chiêu binh.

Mà phía đông vẫn nằm trong giằng co. Quân đội của Đậu Kiến Đức sau khi tiêu diệt quân của Tống Kim Cương thì bắt đầu đẩy mạnh về phía nam, nhằm thu phục quân của Lưu Hắc Thát. Nhưng quân của Lưu Hắc Thát đóng quân ở Lang Gia không chịu thua kém. Sẵn sàng điều binh khiển tướng chống lại quân của Đậu Kiến Đức. Chiến tranh ở Thanh Châu vẫn diễn ra như cũ.

Mà Từ Thế Tích thì đang nhắm tới quận Lương của Lý Mật. Sau khi Lý Mật dời đô về Giang Đô, y đã bắt đầu rút quân khỏi quận Lương. Y rút quân rất có quy luật, từng bước rút lui. Có thể nhìn ra được, Lý Mật thực sự muốn buông tha quận Lương.

Chính vì nhìn ra kế hoạch của Lý Mật, Từ Thế Tích mới không có nóng lòng xuất binh đánh quận Lương, mà kiên nhẫn chờ đợi Lý Mật rút hết quân.

Trong lều lớn, Từ Thế Tích đang đứng trước sa bàn suy nghĩ hành động kế tiếp. Sáng sớm hôm nay, y nhận được tin tức mới nhất, đội quân cuối cùng của quân Ngụy đã rút khỏi huyện Trần Lưu. Hiện giờ, huyện Trần Lưu đã không có binh lính đóng quân. Như vậy, quân Tùy rất dễ dàng lấp đầy khoảng trống này.

Từ Thế Tích cùng một người đại tướng khác là Ngưu Tiến Đạt đang thảo luận số quân xuất phát, thì thấy có binh lính đứng ngoài lều bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, Thái Nguyên có tình báo khẩn cấp, là thủ lệnh của tổng quản!

Từ Thế Tích ngẩn ra, vội vàng nói:

- Đưa thủ lệnh trình lên!

Một người binh lính đi vào lều, quỳ một gối xuống, trình lên một bức thư màu đỏ. Từ Thế Tích nhanh chóng lấy ra bức thư nhìn một lần. Rồi y quay đầu về phía Ngưu Tiến Đạt đang tò mò, cười khổ nói:

- Tổng quản ra lệnh cho chúng ta lập tức xuất binh, chiếm quận Nam Dương!

Ngưu Tiến Đạt có chút sửng sốt:

- Quận Nam Dương và quận Tích Dương không phải là nơi giảm xóc, cả quân đội của Tùy lẫn quân Đường đều không thể trú binh ở đó. Làm sao tổng quản lại muốn thay đổi kế hoạch mà chiếm quận Nam Dương?

Từ Thế Tích thở dài:

- Ta cũng không biết nguyên nhân. Nhưng tổng quản đã có lệnh, chúng ta cứ theo thế mà chấp hành. Trần Lưu bên kia thì cứ xuất ra một nghìn binh là đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.