Chương trước
Chương sau
Lý Thế Dân vẫn canh cánh trong lòng về thất bại nặng nề mấy tháng trước ở Trung Nguyên. Mặc dù lần đó cũng không phải là lỗi của y mà là do phụ hoàng chỉ huy sai lầm. Lần này khó khăn lắm y mới được phụ hoàng chấp nhận cho nắm toàn quyền dụng binh, thế nên y không thể lại đi sai một bước như trước được.

Y nhất định phải chiếm được Trung Nguyên một lần nữa. Cho dù Dương Nguyên Khánh có dùng kế vây Ngụy cứu Triệu thì y cũng tuyệt đối không để cho Dương Nguyên Khánh có thể dễ dàng thực hiện âm mưu…

Giữa trưa, quân đội Dương Nguyên Khánh đã tới Hàm Dương, cácthành Hàm Dương chừng nửa dặm. Cổng thành Hàm Dương rộng mở, huyện lệnh Vi Nghĩa Tiết cùng hơn mười quan viên đi ra ngoài cùng đầu hàng.

Vi Nghĩa Tiết là tộc đệ của Vi Tế, là nhân vật quan trọng của gia tộc Vi thị. Ông ta vốn đảm nhiệm chức Lễ Bộ Thị lang nhưng bởi vì có liên quan đến vụ án của Lưu Văn Tĩnh mà bị cách chức, bị hạ xuống làm huyện lệnh tại Hàm Dương. Do trong huyện Hàm Dương không có binh lính trú đóng,chỉ có hơn một trăm lão binh đóng mở cổng thành,Vi Nghĩa Tiết tự biết không thể thủ thành, lại sợ quân Tùy sẽ cướp bóc lương thực của dân chúng, vạn bất đắc dĩ mới phải mở thành đầu hàng.

Một tên binh lính quân Tùy dẫn Vi Nghĩa Tiết tới trước mặt Dương Nguyên Khánh. Lúc này Vi Nghĩa Tiết mới biết không ngờ Sở Vương Dương Nguyên Khánh đích thân đến.

Trong lòng ông ta sợ hãi, hai đầu gối quỳ xuống, hai tay dâng lên ấn tín huyện lệnh, khóc nói:

- Hàm Dương mở thành nghênh đón Sở Vương điện hạ, khẩn cầu điện hạ xem xét việc thành của ta không chống cự mà bỏ qua cho dân chúng Hàm Dương, xin đừng làm tổn thương dân chúng.

Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười nói:

- Vi huyện lệnh không cần lo lắng, ta đến Quan Trung không phải để giết dân, trái lại ta tới là để cứu tế những người nghèo khổ ở Quan Trung này. Xin hãy đứng lên đi! Ấn tín huyện lệnh ta không cần.

Trong lòng Vi Nghĩa Tiết càng thêm nghi hoặc. Bên trong nhà kho Hàm Dương có trên hai mươi nghìn thạch lương thực, chẳng lẽ Dương Nguyên Khánh lại mở nhà kho để phát lương thực hay sao? Vi Nghĩa Tiết không dám nhiều lời, chỉ đành đứng dậy nói:

- Xin mời điện hạ vào thành nghỉ ngơi!

Khi quân Tùy tấn công Trường An vào ban trưa, có không ít binh lính trúng tên bị thương, hiện đang cần điều dưỡng, Dương Nguyên Khánh liền gật gật đầu rồi quay lại nói với La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim:

- Hai người các ngươi đi sắp xếp thỏa đáng cho các huynh đệ nhưng nhất quyết không được nhũng nhiễu dân chúng. Sau đó mở nhà kho phát lương thực, cứu tế những người nghèo khổ ở Hàm Dương. Bất kể là già trẻ trai gái đều phải được phát lương thực!

- Tuân lệnh!

La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim cùng thi lễ, sau đó hai người liền dẫn quân đội nhập thành. Dương Nguyên Khánh thì đi tới huyện nha dưới sự hộ tống của mấy trăm thân binh. Hắn cũng cần phải bình ổn tinh thần trước khi cân nhắc những bước tiếp theo trong kế hoạch.

Tại nghị sự đường bên trong huyện nha, đám thân binh nhanh chóng ghép sa bàn, Dương Nguyên Khánh thì đứng trước sa bàn trầm tư không nói. Hôm nay, việc xảy ra tại thành Trường An quả thật đã khiến hắn phải phiền não, hắn có thể khẳng định Lý Uyên chắc chắn sẽ ra lệnh rút quân để cứu viện. Thái tử Lý Kiến Thành bên này tất nhiên sẽ lập tức quay về, nhưng quân đội của Lý Thế Dân bên kia liệu có rút quân như hắn tính toán hay không?

Dương Nguyên Khánh lo lắng chính là điều này. Lần này hắn tập kích bất ngờ Quan Trung, mục đích chính là ép Lý Thế Dân phải rút quân về Quan Trung, từ bỏ việc chiếm Trung Nguyên. Nhưng với tài trí của Lý Thế Dân thì y chắc chắn sẽ nhìn thấu ý đồ của hắn, liệu y có thể đứng vững trước áp lực, kiên quyết không rút quân quay về Quan Trung hay không?

Dựa vàotrực giác, Dương Nguyên Khánh cảm thấy Lý Thế Dân rất có thể sẽ đứng vững trước áp lực lần này, kiên quyết không lui binh quay về Quan Trung. Dù sao thì đây cũng là một cơ hội để chiếm Trung Nguyên, đồng thời lúc này quân Tùy vừa đánh nhau với Đột Quyết xong, vùng Hà Đồng tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, binh lính thì thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, quả thực không còn sức lực để tiếp tục một cuộc đại chiến ở Trung Nguyên nữa.

Lý Thế Dân chắc chắn có thể nhìn thấy cơ hội lần này, việc y không chịu rút quân rất có khả năng xảy ra, vậy nên ứng phó như thế nào với cục diện bất lợi này đây? Dương Nguyên Khánh khoanh tay đi qua đi lại vòng quanh sa bàn, suy nghĩ đối sách. Lúc này, Trình Giảo Kim với vẻ mặt kích động đi tới, anh ta vừa tiến vào đại sảnh liền reo lên:

- Điện hạ, ngài đoán xem ty chức phát hiện được điều gì?

Dương Nguyên Khánh bị cắt đứt dòng suy nghĩ, trong lòng có chút không vui. Hắn quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim. Lúc này Trình Giảo Kim mới giật mình nhận ra, anh ta sợ tới mức cúi đầu, một tiếng cũng không dám thốt ra khỏi miệng. Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng hỏi:

- Lần này tạm tha cho ngươi. Sau này còn dám xông loạn vào đại sảnh thì ta sẽ phạt ba mươi quân côn đó!

- Vâng! Ty chức nhớ rồi.

Dương Nguyên Khánh lúc này mới thu dòng suy nghĩ, hỏi:

- Ngươi phát hiện được điều gì?

Trình Giảo Kim không còn hưng phấn như lúc trước nữa, anh ta nơm nớp lo sợ nói:

- Ty chức cùng Sĩ Tín mở nhà kho lương thực, sau khi xem xét kho thì liền phát hiện có rất nhiều thang dài rắn chắc, mỗi cái đều cao khoảng ba tới bốn trượng, rất thích hợp cho việc công thành. Chúng ta chẳng phải là không mang theo vũ khí công thành hay sao? Mấy cái thang này…

Phát hiện này khiến Dương Nguyên Khánh rất hứng thú, hắn lập tức nói:

- Đi! Đi xem nào.

Nhà kho huyện Hàm Dương ở phía bên trái huyện nha, cách đó chừng một dặm. Nhà kho này thực chất được sử dụng nhằm hai mục đích. Một là để chứa lương thực, hai là để chứa tiền bạc và vật tư. Kho lương huyện Hàm Dương là do hai kho lớn chứa lương tạo thành, có thể chứa khoảng hai mươi nghìn thạch lương thực, được trông coi bởi mười mấy tên nha dịch.

Lúc này, kho lương đã bị quân Tùy tiếp quản. La Sĩ Tín suất lĩnh năm trăm binh lính đang mở kho phát lương thực. Mấy chục nghìn dân chúng nghe nói thế, người thì vác bao tải, người thì kéo theo lừa, thậm chí không ít người huy động toàn bộ gia đình của mình, dù sao thì quân Tùy cũng chẳng nhận ra.

Phía trước kho lương là hơn mười hàng dài, ước chừng cả nghìn bước chân. Tuy nhiều người như vậy nhưng cũng khá ngay ngắn trật tự, không có cảnh tranh nhau. Có mấy trăm kỵ binh quân Tùy duy trì trật tự.

Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa chậm rãi đi tới với sự bảo hộ của đám thân vệ xung quanh. Huyện lệnh Vi Nghĩa Tiết thì cưỡi ngựa ở bên, vẻ mặt ông ta lúc này rất u sầu, bởi vì những thứ này đều là thuế lương thực thu được, nếu đem toàn bộ ra để cứu tế thì ông ta làm sao có thể giải thích với triều đình đây?

Dương Nguyên Khánh dùng roi quất ngựa chỉ vào đám dân chúng đang xếp hàng lĩnh lương thực, nói với Vi Nghĩa Tiết:

- Những dân chúng này phần lớn là ăn mặc lam lũ, rõ ràng là người nghèo khổ. Ta dùng lương thực để cứu tế cho bọn họ chẳng lẽ lại không phải là chuyện tốt hay sao? Vi huyện lệnh vì sao mặt mũi lại khó coi như thế?

Trong lòng Vi Nghĩa Tiết thở dài, chỉ dám nhỏ giọng đáp:

- Điện hạ là người quản lý thiên hạ, hẳn là hiểu được mỗi triều đều có pháp luật quy định rõ ràng. Làm gì để giúp nạn dân trong thiên tai, cứu tế bao nhiêu lương thực thì đã có Hộ bộ tự sắp xếp, người nào nên lĩnh lương thực, người nào không nên, làm một huyện lệnh, ta cũng hiểu được, chứ không phải giống như điện hạ phát lương thực lung tung như thế này.

- Ngươi nói ta phát lương thực lung tung?

Trên mặt Dương Nguyên Khánh có vẻ giận dữ.

Vi Nghĩa Tiết quyết định chắc chắn nói:

- Đó là đương nhiên. Điện hạ nhìn xem những dẫn chúng này quần áo lam lũ, nhưng rất nhiều người lại có vẻ mặt sáng láng, chắc chắn là bọn họ cố ý ăn mặc rách rưới để tới lĩnh lương thực. Thậm chí còn có địa chủ giàu có và bọn tiểu dân giảo hoạt lẫn lộn trong đó, chẳng lẽ điện hạ lại không rõ hay sao?

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra. Hắn bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả:

- Khảng Lý gia rỗng rãi mà, ta quản chi họ là người này là giàu hay nghèo. Khi nào ta quay lại đem lương thực tại nhà kho Quảng Thông cũng phát hết ra, để cho Lý Uyên khóc ròng xem!

Vi Nghĩa Tiết càng thêm kinh hãi nhưng ông ta lại chẳng biết nói thế nào cho phải. Dương Nguyên Khánh thu lại nét mặt tươi cười, quay đầu nhìn ông ta một cái, gật đầu nói:

- Ta phát hiện Vi huyện lệnh rất hợp ý của ta. Nếu Lý Uyên đối đãi bất nhân với người, thì hãy theo ta đi! Ta cho ngươi đảm nhiệm Hộ bộ Thị lang của Đại Tùy.

Vi Nghĩa Tiết cười gượng một tiếng:

- Ý tốt của điện hạ, ta xin tâm lĩnh. Chỉ là nếu ta đi theo điện hạ thì danh tiết của ta cũng xong rồi, mong điện hạ thông cảm.

- Danh tiết?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Ngươi có biết Lưu Văn Tĩnh chết như thế nào không. Ta có thể nói rõ cho ngươi biết. Tất cả đều là do ta sắp đặt, lợi dụng đám thám tử ngu xuẩn của triều Đường để thực hiện. Thật ra trong lòng Lý Thế Dân cũng hiểu rất rõ, nhưng y vì giết Lưu Văn Tĩnh, trừ khử cánh tay đắc lực của Lý Kiến Thànhnên mới tương kế tựu kế. Kẻ thực sự bị lừa chẳng qua chỉ có Lý Uyên mà thôi. Ngươi vô tội nhưng bị giáng chức thì cần gì phải vì sự tranh giành quyền lực của đám cao tầng triều Đường mà giữ gìn danh tiết?

Lúc này, Vi Nghĩa Tiết mới như tỉnh mộng. Một lúc lâu sau mới nói:

- Danh tiết của ta và Lưu Văn Tĩnh không có liên quan. Ta đã là thần tử triều Đường thì tất nhiên nên trung thành với Thánh Thượng. Nếu ta vì quan to lộc hậu mà theo điện hạ thì ta sẽ là bất nghĩa với Thánh Thượng.Ta không thể đi được, nếu điện hạ ép buộc thì ta cũng chỉ đành lấy cái chết để thể hiện sự trung thành mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.