Quan trọng hơn là mẫu hậu qua đời đã khiến Lý Thế Dân không chịu được đả kích, mà ngã bệnh. Trong phòng bệnh, Lý Thế Dân yên lặng nằm yên trên giường. Ánh mắt vô thần nhìn lên nóc nhà.
Hùng tâm tráng trí trong lòng y từng có, lúc này đã như nước sông đông trôi qua, một đi không trở lại. Nhiều lần bị suy sụp, cuối cùng làm cho Lý Thế Dân có chút nản lòng thoái chí.
Y cảm thấy chiến lược cùng tầm nhìn của mình không sai lầm. Nhưng vì sao khi vận dụng lên chiến thuật cụ thể lại nhiều lần thất bại. Trong trí nhớ của y, hình như chưa từng thắng Dương Nguyên Khánh một lần. Vì sao y ở trước mặt Dương Nguyên Khánh lúc nào cũng chỉ làm một kẻ bại trận.
Có lẽ thất bại có thể làm cho con người tỉnh tảo. Trải qua một thời gian dài tự hỏi, Lý Thế Dân dần dần cũng hiểu được đôi chút nguyên nhân thắng lợi liên tục của Dương Nguyên Khánh.
Ví dụ như cách dùng người, hắn xuất thân từ Hoằng Nông Dương thị. Nhưng trước giờ chưa từng không trọng dụng qua con cháu Dương gia. Lý Tĩnh, Từ Thế Tích, Tần Quỳnh, Tô Định Phương, Bùi Hành Nghiêm, La Sĩ Tín, đây đều là những đại tướng có thể độc bá một phương. Hắn hoàn toàn tin tưởng đem quân đội giao phó cho bọn họ, để bọn họ thống soái một phương.
Hắn thậm chí còn giao quân đội cho Tần Quỳnh. Gửi gắm đô thành cho gã, loại tín nhiệm này khiến cho nhân tài dưới tay hắn xuất hiện lớp lớp.
Mà phụ hoàng trước giờ lại không bao giờ giao quân đội cho các thống soái ngoài gia tộc. Thậm chí ngay cả con mình cũng không tin. Chính tầm nhìn hạn hẹp này làm cho quân Đường bị ràng buộc. Có lẽ chỉ có thể chiến thắng những thế lực nhỏ như Vương Thế Sung, Tiêu Tiển. Nhưng khi đối phó quân Tùy hùng mạnh, khí thế bừng bừng, sẽ liên tiếp chiến bại. Cuối cùng cả kinh thành cũng bị công phá, quân tâm và dân tâm hầu như không còn.
Nếu nhìn sâu thêm một chút, thật ra chính là Sơn Đông sĩ tộc chiến thắng Quan Lũng quý tộc. Sơn Đông sĩ tộc ủng hộ tân triều Tùy ngày càng hùng mạnh, mà quý tộc Quan Lũng ủng hộ triều Đường lại ngày càng ít.
Cho đến lúc này, ngay cả chế độ canh điền cũng không thi hành được. Vùng đất rộng lớn ở Quan Lũng vẫn là những trang viên san sát. Chẳng những không có thể động tới lợi ích của quý tộc Quan Lũng, đa phần lại là lượng đất phong chiếm của hoàng thân quốc. Loại quý tộc không công được thưởng như Doãn Quý Bình, lại không chịu phong thưởng công cho tướng sĩ, thì nhà Đường sao có thể nhận sự ủng hộ của được tầng lớp dân chúng cấp thấp chứ, sao có thể làm cho binh lính bán mạng chứ?
Từ vụ án của Doãn Quý Bình thì có thể thấy được. Hoàng thân quốc thích và các quý tộc Quan Lũng đã lũng đoạn đất đai, vươn tay đến cả vùng Ba Thục thậm chí là ở cả Kinh Tương. Dưới sự bao che của phụ hoàng, vụ án Doãn Quý Bình cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Làm trong lòng Lý Thế Dân cảm thấy tràn đầy oán giận và bất đắc dĩ.
So sánh lại, Dương Nguyên Khánh đã dùng cách thức cứng rắn, để xử lí vụ Vương gia ở Thái Nguyên, thanh trừng quan trường ở Hà Bắc, giúp có thể cai quản chính quyền nhà Tùy tốt hơn, làm cho sĩ tộc ở Sơn Đông không dám chiếm đoạt lợi ích của dân chúng, thưởng phạt rõ ràng làm tướng sĩ phục vụ quên mình, cai trị anh minh được dân chúng ủng hộ.
Bên trong bên đục, bên phát triển, bên tiêu biến, làm cho Lý Thế Dân lo lắng vô cùng. Y dần dần mất đi niềm tin đối với tương lai của triều Đường.
Lúc này, thê tử của Lý Thế Dân là Trưởng Tôn Thị cẩn thận bưng thuốc đến. Cô ta thấy trượng phu tinh thần cũng tạm, nhưng trong mắt lại tràn đầy ưu sầu. Liền dịu dàng khuyên y nói:
-Mẫu hậu bị bệnh tật hành hạ, hiện giờ thăng tiên, thật ra cũng là một loại giải thoát, người chết không thể sống lại, phu quân nên nghĩ thoáng một chút!
Lý Thế Dân thở dài:
-Ta không phải là lo lắng vì mẫu hậu qua đời. Ta là lo lắng cho tiền đồ của Đại Đường. Lần này gặp phải tổn thất nặng nề như vậy, còn có thể chịu được nữa không.
Trưởng Tôn Thị mỉm cười:
-Nếu là như vậy thì càng không nên than ngắn thở dài, thắng bại là chuyện thường nhà binh. Phu quân là tướng, cần gì phải lo lắng trong lòng. Tìm người trò chuyện một chút có lẽ tốt hơn. Phòng tiên sinh còn chờ phu quân ở bên ngoài thư phòng đó?
Lý Thế Dân nghe nói Phòng Huyền Linh đến đây, vội vàng ngồi dậy:
-Ta phải đi gặp y!
-Khoác y phục đã rồi đi.
Trưởng Tôn Thi phủ thêm cho y một lớp áo dày, lại giúp y uống thuốc. Lúc này mới để Lý Thế Dân đi ra.
Trong thư phòng Lý Thế Dân, Phòng Huyền Linh luôn luôn bình tĩnh đã không còn bình tĩnh. Tin Thịnh Ngạn Sư đầu hàng, quân Tùy diệt toàn quân Lý Thần Phù làm trong lòng của y lo lắng dị thường, y biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này. Không chỉ là liên quan đến an nguy của Quan Nội đạo, mà Hà Tây cũng không giữ được.
Nếu Hà Tây mà khó giữ được, bốn trăm ngàn chiến mã của Đại Đường sẽ mất trắng. Đây là hy vọng giúp binh mã trở nên hùng mạnh duy nhất của Đại Đường. Đã không có chiến mã, quân Đường cũng sẽ mất hết hy vọng.
Nhưng cái càng làm cho Phòng Huyền Linh lo lắng là, tin tức này đã truyền đến từ sáng sớm. Nhưng bây giờ đã sắp đến trưa, bá quan triều đình chỉ nghị luận về cái chết của Lý Thần Phù, lại không hề nhắc đến Hà Tây, chẳng lẽ bọn họ không ý thức được hậu quả nghiêm trọng của việc thảm bại lần này?
Nhưng Phòng Huyền Linh cũng có chút do dự. Y do dự có nên nói chuyện này với Lý Thế Dân hay không. Hoàng hậu vừa mới qua đời, Lạc Dương lại bị mất. Lý Thế Dân chịu quá nhiều đả kích, y còn có thể chịu được việc ở Hà Tây hay không? Phòng Huyền Linh rất là lo lắng, nhưng không nói lại không được. Tình thế đã nguy cấp đến mức này rồi.
Lúc này, phía sau truyền đến từng tiếc bước chân Trầm ổn. Phòng Huyền Linh rất quen thuộc tiếng bước chân này, Tần Vương đến rồi. Tuy nhiên bước đi lại có chút nặng nề, rõ ràng là đang bệnh, Phòng Huyền Linh lại có chút do dự.
-Tiên sinh tìm ta có chuyện gì gấp sao?
Lý Thế Dân đi vào nhà, mỉm cười hỏi.
-Ta tới … tới thăm bệnh tình của Điện hạ.
Phòng Huyền Linh than thầm trong lòng một tiếng, y cũng không thể nói thật.
-Ta vẫn khỏe, bệnh không nặng, chỉ là cảm nhẹ.
Lý Thế Dân ngồi xuống, chỉ chỉ vào giường:
-Mới tiên sinh ngồi đi!
Một thị nữ dâng hai chén trà, Lý Thế Dân bưng chén trà lên uống một ngụm rồi cười nói:
-Tiên sinh nói đi! Có chuyện gì?
-Thật sự là tôi đến thăm điện hạ.
Lý Thế Dân cười ha hả:
-Làm gì có ai đến thăm bệnh ở thư phòng. Có chuyện gì gấp cứ việc nói, ta chịu được!
Phòng Huyền Linh thở dài:
-Vậy tôi nói thẳng luôn. Thịnh Ngạn Sư ở quận Hội Ninh đầu hàng rồi. Lý Thần Phù dẫn hai vạn quân đến trợ giúp, kết quả là trúng kế. Toàn quân bị diệt, Lý Thần Phù sinh tử không rõ!
-Hả!
Tin tức này làm Lý Thế Dân chấn động đến mức trợn mắt há mồm. Nửa ngày y mới vội la lên:
-Vậy Hà Tây sao rồi, Thành Thượng có phái viện quân đến Hà Tây không?
Phòng Huyền Linh thở dài trong lòng. Khônghổ là Tần Vương, liếc mắt một cái đã nhìn ra mấu chốt vấn đề. Y cười khổ một tiếng nói:
-Bây giờ cái làm cho lòng người cấp bách chính là điều này. Thánh Thượng và triều định tựa hồ cũng không nhận ra hậu quả. Đến bây giờ vẫn chưa có chút tin tức gì.
-Không được! Ta phải đi tìm phụ hoàng.
Lý Thế Dân trong lòng nóng như lửa đốt. Y biết rõ, một khi không giữ được Hà Tây, Đại Đường mất đi chiến mã, toàn bộ kế hoạch kỵ binh hóa sẽ thất bại hoàn toàn, bốn trăm ngàn con chiến mã!
Y đứng dậy đi đổi triều phục, đi tới cửa lại nói Phòng Huyền Linh:
-Tiên sinh đi thông báo với Bùi Tịch một chút, kêu y cũng lập tức đến ngự thư phòng. Việc này không được chậm trễ, đi ngay bây giờ.
-Điện hạ, chờ một lát.
Phòng Huyền Linh gọi y lại.
-Còn có chuyện gì?
Phòng Huyền Linh cẩn thận nhắc nhở y:
-Điện hạ nhất định phải nhất quyết quy rõ trách nhiệm ở quận Hội Ninh.
Lý Thế Dân chần chừ một chút, y biết ý của Phòng Huyền Linh. Lần này quận Hội Ninh thảm bại là do Thái Tử bố trí. Bao gồm cả an nguy của Hà Tây và cái chết Lý Thần Phù, đều do một tay Thái Tử tạo thành, có thể truy cứu trách nhiệm của Thái Tử. Tuy nói là như vậy, nhưng Lý Thế Dân cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm nội đấu.
Phòng Huyền Linh nhìn ra sự do dự của Lý Thế Dân, lại nhắc nhở:
-Ý của tôi là nói, nếu Thái Tử muốn truy cứu trách nhiệm của lần xuất binh này…
Lý Thế Dân gật gật đầu, y hiểu được ý của Phòng Huyền Linh:
-Ta biết rồi, ta sẽ tùy tình huống mà xử lí.
Lý Thế Dân mở cửa phòng, vội vàng đi vào phòng mình… Thật ra sự việc cũng không giống như Phòng Huyền Linh nghĩ. Không ai quan tâm đến việc bại trận ở quận Hội Ninh. Ở trong điện Võ Đức, Lý Uyên và năm vị tướng quốc cùng với Thái Tử đang khẩn cấp thảo luận nguy cơ kéo theo của lần bại trận ở quận Hội Ninh dẫn tới. Tuy nhiên không cùng suy nghĩ với Lý Thế Dân, không phải muốn phái binh đi đoạt lại Hà Tây, mà là mọi người đang thảo luận việc nghị hòa với triều Tùy.
-Các vị ái khanh, từ sau khi thành lập Đại Đường, chiến tranh không dứt. Triều đình đã tới ranh giới sụp đổ. Dân tâm đã định, trẫm không muốn đánh nữa. Cho nên cùng các vị ái khanh tháo luận. Làm sao nghị hòa với triều Tùy, song phương bãi binh, chấm dứt chiến tranh, để chăm lo cho cuộc sống của dân chúng.
Trần Thúc Đạt đứng lên đáp nói:
-Bệ hạ nói rất đúng, vi thân thăm viếng phố phường. Quả thật cảm thật cảm thấy dân chúng chán ghét chiến tranh. Hiện tại sĩ khi đã tê liệt, chủ trương ngưng chiến là việc thuận theo dân tâm và lòng quân, thần vô cùng tán thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]