Sau một lúc lâu trầm tư, Lý Kiến Thành trên mặt lộ ra vẻ mặt cười đầy thâm ý:
- Có lẽ phụ hoàng rất kỳ vọng y tự tiện xuất binh Hà Tây.
Trần Thúc Đạt ngẩn ra, y lập tức kịp phản ứng, giơ ngón tay cái lên khen:
- Thái tử điện hạ quản nhiên là cao minh!
Lúc này, ngoài xe ngựa vang lên tiếng vó ngựa, có người hỏi:
- Điện hạ muốn tìm ty chức sao?
Đây là thanh âm của La Thành con của La Nghệ. Gã bây giờ là một trong ba Lang tướng của Đông cung, khá được Lý Kiến Thành trọng dụng.
Lý Kiến Thành kéo cửa xe, từ bên cạnh lấy ra một phong thư đưa cho La Thành cười nói:
- Vất vả cho ngươi tới Hán Trung một chuyến rồi! Đưa phong thư này giao cho phụ thân ngươi, nói cho ống ấy biết không cần lo lắng.
La Thành nhận thu, cất kỹ vào trong ngực, khom người nói:
- Ty chức đi trước.
Gã quay ngựa lại, chạy gấp đi. Lý Kiến Thành thấy gã đi xa, gật gật đầu cười nói:
- Đứa nhỏ này không tệ, là một nhân tài.
- Nhưng phụ thân lại không được tốt lắm!
Trần Thúc Đạt bênh cạnh khinh thường bĩu mỗi. Lão rất không thưởng thức đối với nhân phẩm của La Nghệ. Không ngờ tham ô trong tiền quân lương. Đây chính là tội lớn.
Lý Kiến Thành lại không cho là đúng, thản nhiên nói:
- Nước trong quá sẽ không có cá. Tham ô tiền lương trong quân, đây chỉ là tiểu tiết. Mấu chốt là quốc gia đại sự. Đối với ta trung thành chính là quốc gia đại sự. Trung thành mới là điều quan trong nhất phải có. Nếu không chỉ có thanh liêm, giống như Thịnh Ngạn Sư thì có ích lợi gì?
Trần Thúc Đạt có thể hiểu được nỗi đau trong lòng Lý Kiến Thành, nói:
- Nhưng Ngự Sử đài và Binh bộ liên hợp đi điều tra, có thể hay không…
- Vấn đề không lớn, Binh Bộ Thị lang Viên Bản Thanh là người của ta. Mấu chốt là Ngự Sử trung thừa Hàn Trạm, gã là do một tay Bùi Tịch nâng lên. Sẽ có chút phiền toái nhỏ, bất qua ta đã cho Nguyên Cát đến Hán Trung. Có y trấn thủ thì sẽ không tra ra được vấn đề gì.
Lý Kiến Thành rất coi trọng đối với La Nghệ. Trong tay y thiếu nhất chính là soái tài. Y hôm nay đã cầu tình riêng với phụ hoàng. Phụ hoàng cũng biểu lộ thái độ. Chỉ cần La Nghệ vấn đề không phải rất nghiệm trong thì có thể tha cho gã một lần. Giờ phút này, Lý Kiến Thành rất có lòng tin…
Dương Nguyên Khánh không đóng quân ở huyện Lương Xuyên mà ở trấn Mễ Gia cách huyện Lương Xuyên về phía đông hơn trăm dặm. Ngoài mười ngàn kị binh đã được chỉnh đốn vài ngày, hàng binh đều bị chi tách hết ra phân thành đội mới. Quan quân từ soái lĩnh trở lên đều là được đề bạt từ kị binh quân Tùy, đội quân bắt đầu huấn luyện đội ngũ trên đồi tuyết ở phía nam của trấn.
Từng nhóm binh sĩ hô to, luyện tập trận hình trường thương. Huấn luyện đội hình chủ yếu là vì để tạo sự ăn ý giữa quan quân và binh sĩ, đề cao uy vọng của quan quân, giúp bọn họ có thể khống chế thuộc hạ của mình. Mười mấy ngày trước, sáu mươi ngàn tân binh mà nhà Đường chiêu mộ lúc sát sao, vì không có trải qua cuộc huấn luyện ban đầu, mới dẫn đến cục diện hỗn loạn cuối cùng.
Vài ngàn trướng lớn được hạ ở phía đông trấn, trướng soái là cái lớn nhất trong đó, nằm ở giữa các trướng khác. Lúc này, sứ giả nhà Đường đã đến trong trướng, Dương Nguyên Khánh đang đứng trước một bức bản đồ Hà Tây, nghiên cứu tiến độ tác chiến của quân Tùy.
Quân Tùy tấn công Hà Tây đã tám ngày, đã đoạt được quận Võ Uy và quận Tửu Tuyền. Cánh quân tiên phong gồm năm trăm người của Tô Định Phương trong đêm đã đột kích thành công quân Bạt Cốc tại thành, chặn lối thoát duy nhất về quận Tây Bình của quân trú tại Trương Dịch.
Bây giờ, quân đội của Bùi Nhân Cơ và Tô Định Phương đã hình thành thế hợp vây mười ngàn quân Đường ở Hà Tây, ép đối phương đầu hàng. Kì thực, Dương Nguyên Khánh không cảm thấy hứng thú lắm với việc mười vạn quân Đường có đầu hàng hay không. Hắn lại cảm thấy hứng thú với chiến mã của Hà Tây, trong báo cáo của Bùi Nhân Cơ nói, trên cơ bản đạ khống chế phần lớn cục diện, lúc này Dương Nguyên Khánh mới khẽ thở phào.
Lúc này, tầm nhắm của hắn lại hướng về Hà Hoàng sao? Muốn cắt đứt chiến mã của quân Đường, không chỉ có Hà Tây, còn có những vùng thảo nguyên nơi biên cương như quận Tây Hải, quận Lâm Thao…v. v… Cho dù nhà Đường không có xây dựng trường đua ngựa, nhưng bọn họ có thể mua từ tay Thổ Dục Hồn, cũng phải cắt dứt con đường này của quân Đường.
Không chỉ có chiến mã, lấy được khu vực Hà Hoàng, nhà Đường không chỉ hoàn toàn mất đi vị thế chiến lược ở phía tây Quan Trung, mà quân Tùy cũng hình thành thế bao vây chiến lược, ngày lấy được Quan Trung sắp đến rồi. Ngày này hắn đã trông ngóng từ rất lâu rồi, lấy được Quan Trung đồng nghĩa với việc hắn đã thống nhất được phương bắc.
Chính trong lúc Dương Nguyên Khánh đang suy nghĩ về việc phái sứ giả đến Thổ Dục Hồn, ngoài trướng có tân binh bẩm báo:
- Bẩm báo điện hạ, tin tức thám tử truyền đến, sứ giả nhà Đường đang ở ngoài hai mươi dặm.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, Lý Kiến Thành cuối cùng đến rồi. Hắn hôm qua nhận được tin báo khẩn của thám tử tại Trường An, nhà Đường phái sứ giả đến, chính sứ là Thái tử Lý Kiến Thành, phó sứ là Nạp ngôn Trần Thúc Đạt. Lý Uyên lại phái đến đội đàm phán cao quý như vậy, quả thực làm cho hắn có chút cảm thấy có chút không ngờ. Điều này cũng nói rõ sự lo lắng của Lý Uyên đối với việc đình chiến.
Dương Nguyên Khánh trần tư một lát, nói:
- Mời Tạ thị lang đến gặp ta!
Tạ thị lang chính là Binh bộ thị lang Tạ Tư Lễ. Mấy hôm trước y đuổi đến từ Thái Nguyên, báo cáo tình hình ở Thái Nguyên với Dương Nguyên Khánh. Chủ yếu là tiến triển của việc tu sửa Tấn Dương cung và việc thành trì, nhà dân bị phá hoại, cùng với việc thi hành chế độ quân điền. Đây đều là những việc mà Dương Nguyên Khánh vô cùng quan tâm.
Nhưng Tạ Tư Lễ đến, vừa hay giúp Dương Nguyên Khánh có một phó sứ để đàm phán. Thông thường việc đám phán đều là do phó sứ làm trước, đến khi gần xong, cuối cùng do chủ sứ hai bên đưa ra quyết định cuối cùng, kí kết hiệp nghị. Có thể nói, phó sứ đảm nhiệm trách nhiệm đàm phán là chủ yếu.
Tạ Lễ Tư nhanh bước vào đại trướng, cúi người hành lễ:
- Tham kiến Điện hạ!
- Vừa nhận được tin, bọn họ đã đến rồi, cách đây ngoài hai mươi dặm.
Dương Nguyên Khánh cười nói.
Tạ Tư Lễ lập tức hiểu ý của Dương Nguyên Khánh, khom người nói:
- Ty chức bây giờ đi nghênh đón bọn họ.
Dương Nguyên Khánh lại dặn dò y:
- Lễ tiết là phải có, chung quy, đối phương cũng là thái tử. Nhưng không cần quá khách khí, phải để bọn họ hiểu rõ, là bọn họ cầu cạnh chúng ta, có hòa đám hay không, Dương Nguyên Khánh ta không để ý.
- Ty chức hiểu rõ.
Tạ Tư Lễ hành lễ một cái liền bước nhanh khỏi trướng. Dương Nguyên Khánh lại đến trước bản đồ, ánh mắt lại rơi vào phía trên Hà Hoàng. Đối với Dương Nguyên Khánh hắn mà nói, cái gì đàm phán đều là giả dối hết, đàm phán chẳng qua là kéo dài thêm một khoảng thời gian mà thôi, cho bọn họ thời gian để chỉnh đốn binh lực, giống như thu nắm tay lại, là để khi đánh ra càng có lực hơn vậy….
Đồi tuyết cách trấn Mễ Gia về phía nam hơn hai mươi dặm, một cách quân hơn ngàn người men theo đường lớn, hàng hàng lớp lớp tiến về phía bắc. Trong đội quân, có ba bốn chiếc xe ngựa cùng đi. Lý Kiến Thành vén màn xe, gió lạnh đập vào mặt, y chăm chú nhìn về nơi dãy núi xa xa. Trước đây, y đã đi qua nơi này vài lần, có thể lúc đến không ý thức được quận Hội Ninh lại ẩn chứa một của cải to lớn như vậy.
Chính là do mỏ bạc ở quận Hội Ninh dẫn đến một loạt các cuộc chiến như bây giờ, đã dẫn đến mối nguy cơ to lớn cho nhà Đường. Nghĩ đến nguy cơ, tâm trạng của Lý Kiến Thành trở nên trầm trọng. Y biết bây giờ nhà Đường đang gặp nguy cơ tứ phía, có thể nói là loạn trong giặc ngoài.
Nhưng thân là Thái tử, cách giải quyết mà y nghĩ đến chính là dừng binh dưỡng thương, ổn định với nhà Tùy, nắm bắt thời gian giải quyết vấn đề nội bộ, cố hết sức tích lũy lương thực, còn phải giải quyết vấn đề đất đai. Thuyết phục các quý tộc Quan Lũng và hoàng thân quốc thích đồng ý đưa ra một chút đất đai, giúp triều đình có thể thi hành chế độ quân điền. Nếu như vậy, có thể thu phục lòng dân, khích lệ sĩ khí, có lẽ nhà Đường vẫn còn một tia hy vọng.
Mấu chốt là còn phải giải quyết vấn đề nội chiến tranh giành quyền lực giữa y và Tần vương. Lý Kiến Thành đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Quân Đường thất bại nhiều lần, trên mức độ to lớn đều có liên quan đến cuộc nội chiến. Nếu như nội bộ không thể đoàn kết, sao có thể đánh thắng nhà Tùy.
Cũng may, phụ hoàng cũng nhìn ra hậu quả xấu do cuộc nội chiến mang đến, cuối cùng quyết định thu lại binh quyền của Tần vương. Đây là đi một nước đi đúng đắn vào thời khắc mấu chốt, nhưng hy vọng là còn kịp. Lý Kiến Thành lại thở dài một tiếng, không biết lần đàm phán này nhà Đường phải trả cái giá lớn bao nhiêu?
- Điện hạ!
Từ xa truyền lại tiếng hô to của binh sĩ, Lý Kiến Thành ló đầu ra nhìn về phía bắc. Nhìn thấy một điểm đen từ xa phóng đến. Không bao lâu, binh sĩ hô to vừa nãy bước đến bẩm báo:
- Bẩm báo Điện hạ, người của quân Tùy đến nghênh đón.
Trong lòng Lý Kiến Thành buông lỏng, vậy thì tốt, Dương Nguyên Khánh chú ý lễ tiết, như vậy, hắn cũng sẽ không làm khó mình, càng sẽ không bắt giam mình. Tuy Lý Kiến Thành nói với người khác Dương Nguyên Khánh sẽ không làm cái loại việc bắt giam mất thể diện này, nhưng trong lòng y vẫn có chút lo lắng. Bây giờ cuối cùng y cũng yên tâm rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]