Chương trước
Chương sau
Câu nói này của y vô cùng có thâm ý, hai chữ “tội thần” mang hai nghĩa, vừa là nói đến việc năm xưa Dương Nguyên Khánh bắt y, đồng thời cũng là chỉ bây giờ y đang dốc sức cho triều Đường, hạ mình xuống rất thấp, đủ để cho Dương Nguyên Khánh sự tôn nghiêm, sau đó là để tranh thủ giành quyền lợi cho Đậu gia.

Dương Nguyên Khánh liền vội tiến lên đỡ y dậy:

- Đậu đại tướng quân, không cần làm như vậy, mau đứng lên đi.

Hai người nhìn nhau, đều không kìm nổi cười to lên, nhân sinh gặp gỡ của cuộc đời thật kỳ diệu. Năm đó Dương Nguyên Khánh chỉ mười lăm tuổi, dẫn mấy trăm quân nhân bày kế bắt Đậu Kháng, lúc đó Đậu Kháng còn hét lớn:

- Tiểu tặc, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại!

Đậu Kháng nói không sai chút nào, mười mấy năm trôi qua, bọn họ lại gặp nhau, nhưng là Đậu Kháng đầu hàng Dương Nguyên Khánh.

Hai người cười to một trận, làm không khí trong lều lớn lập tức dịu đi. Dương Nguyên Khánh đương nhiên rất xem trọng Đậu gia, đây là cường hào Quan Lũng chỉ kém hơn so với gia tộc Độc Cô và có nguồn gốc vô cùng sâu xa với Lý Đường.

Đậu Quỹ, Đậu Kháng hai trụ cột của Đậu gia, một là tướng quốc đương triều, một là Tổng quản đất Thục. Bây giờ là Đậu Kháng đích thân tới tìm mình, điều này đủ cho thấy thành ý của Đậu gia chắc chắn không phải thăm dò đơn giản như vậy.

Cũng bởi vậy có thể thấy nguy cơ nội bộ Lý Đường đã sâu tới mức độ nào. Ngay cả Đậu thị và Độc thị kế chỉ kém hoàng tộc đều đã đi tìm đường lui. Lý Đường thật sự là tới mức độ bị cô lập hoàn toàn.

- Đậu Tổng quản mời ngồi!

Dương Nguyên Khánh vô cùng khách khí, đối với tất cả những người có lợi cho hắn thống nhất thiên hạ đều lấy lễ để đối đãi. Nhất là khu địa Quan Lũng, hắn nhất định phải có được sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng.

Cái này chính là cái gọi là thiên hạ không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn. Dương Nguyên Khánh hắn năm đó là tử địch của quý tộc Quan Lũng, sau khi hắn thành lập tân Tùy, cũng bị quý tộc Quan Lũng căm thù.

Nhưng khithực lực của hắn đủ để tiêu diệt Lý Đường, thái độ của các quý tộc Quan Lũng liền thay đổi, bắt đầu tranh nhau dựa dẫm vào hắn. Nói cho cùng chính là hai chữ “ích lợi” sai khiến.

Hai người ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Ấn tượng của ta đối với Đậu Tổng quản vẫn như lúc gặp nhau mười mấy năm trước. Nhưng hôm nay nhìn thấy Đậu Tổng quản, lại phát hiện Đậu Tổng quản không thay đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ như xưa, Đậu Tổng quản thật có phương pháp giữ nhan sắc!

Dương Nguyên Khánh đúng là nói thật. Đây là điều Đậu Kháng luôn lấy làm tự đắc. Năm nay y năm mươi tuổi, nhưng từ năm ba mươi tuổi thì vẻ bề ngoài vẫn là như vậy, gần như không thay đổi, khiến rất nhiều người đều kinh ngạc.

Đậu Kháng vuốt râu khẽ cười nói:

- Mấu chốt là ty chức râu ria rậm rạp, hai mươi năm nay bề ngoài vẫn không thay đổi nên mọi người đều cho rằng thần có thuật giữ nhan sắc. Nhưng nếu cạo râu đi, không chừng không có mấy người nhận ra ty chức nữa.

- Ha ha! Vẻ mặt thật của Đậu Tổng là như thế nào, nói thật ta thật sự rất hứng thú.

Trong ánh mắt Đậu Kháng lóe lên một tia sáng, lập tức nheo mắt lại nói:

- Điện hạ so với mười mấy năm trước, thay đổi rất nhiều, hoàn toàn không giống. Sự uy nghi này làm thần nhớ tới Cao Tổ năm đó.

Đậu Kháng giỏi a dua nịnh hót, y so sánh Dương Nguyên Khánh với Văn Đế Dương Kiên, cũng chính là thầm ám chỉ hắn có tướng thống nhất thiên hạ.

Hai người hàn huyên một lúc, thực ra chính là vì để hòa hoãn không khí, làm bước đệm để nói chuyện chính sự phía sau.

Lúc này không khí của lều lớn đã vô cùng dịu hòa, hai người nói những chuyện xưa, tuy lúc đó có thù hận xấu hổ, nhưng chuyện cách đây đã mười mấy năm, bây giờ nói đến cũng có mấy phần hoài niệm. Ngay cả Đậu Kháng vốn cố ý lấy lòng cũng có sự thổn thức.

- Nếu tiên đế không đánh Cao Ly, tập trung sinh lực diệt loạn phỉ khắp nơi, rồi cùng dân nghỉ ngơi, kịp thời cứu nạn, thật sự không đến mức rơi vào hoàn cảnh bi thảm, đáng tiếc....

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:

- Nếu thật là như vậy, cũng không có cơ hội để hai người chúng ta cùng ngồi lúc này phải không?

Đậu Kháng ngẩn ngơ, y lại quên Dương Nguyên Khánh là kẻ được lợi lớn nhất, nhất thời nụ cười của y có chút xấu hổ, y sờ sờ sau đầu, nói:

- Thật là xin lỗi!

- Chỉ là nói đùa thôi, không cần để ý.

Dương Nguyên Khánh cười nhạt một tiếng, liền chuyển sang đề tài chính:

- Không biết lần này Đậu Tổng quả đến là vì...

Hắn dừng ngay câu nói phía sau một cách như hí kịch, mặt tươi cười nhìn Đậu Kháng, chờ đợi y cho mình một câu trả lời.

Đậu Kháng trầm ngâm một lát, từ trong ngực lấy ra một phong thư đặt lên bàn, đẩy cho Dương Nguyên Khánh:

- Đây là thư viết tay của gia chủ Đậu thị, tất đều lời muốn nói đều ở đây.

Dương Nguyên Khánh nhận lấy thư, từ từ mở ra xem một lượt, sau đó gấp lại để trên bàn, chuyển hướng đề tài:

- Lý Nguyên Cát ở Ba Thục thế nào rồi?

- Ông ấy còn có thể thế nào, ban ngày săn thú, tối đến vui đùa với nữ nhân. Ngoại trừ hai chuyện này ra, ông ta đều không có hứng thú gì khác.

- Chẳng lẽ ông ta cũng không có hứng thú gì với quân quyền sao? Dương Nguyên Khánh như cười như không, hỏi y.

Đậu Kháng sửng sốt, vộinghĩ lại, bỗng nhiên y có chút hiểu rõ tâm ý của Dương Nguyên Khánh, sắc mặt y lộ ra vẻ khó coi, cười khổ một tiếng nói:

- Cách nghĩ của Điện hạ có thể sẽ hụt hẫng đó. Lý Nguyên Cát tuy là ăn chơi đàng điếm nhưng ông ta rất xem trọng quân quyền. Hơn nữa bây giờ Ba Thục cũng không có binh lực gì, sáu chục ngàn quân đội cũng bị Thái tử điều đi đánh trận. Ba Thục bây giờ thật sự rất trống rỗng.

- Ta chỉ là nói thế thôi, Đậu Tổng quản đừng để ý.

Lúc này không khí trong lều lớn lại hơi có chút căng thẳng. Dương Nguyên Khánh đã xem xong thư của Đậu Quỹ, chuyện phiếm cũng đã nói xong, tiếp theo nên là lúc hắn tỏ thái độ rồi. Trên mặt Đậu Kháng vẫn là nụ cười nhưng trong nụ cười lại có một chút căng thẳng không che dấu được.

Dương Nguyên Khánh cũng cúi đầu trầm tư không nói. Trong thư Đậu Quỹ tỏ rõ ý ủng hộ giúp đỡ của gã với mình, muốn phối hợp với triều Tùy ổn định Quan Lũng. Nhưng trong thư, đối với một số vấn đề hiện thực tế như tiền lương thực, đất đai thì gã lại mảy may không hề nhắc đến, khiến Dương Nguyên Khánh có chút thất vọng.

Hắn hy vọng Đậu Kháng có thể tỏ rõ thái độ ủng hộ việc thi hành quân điền lệnh, cũng chính là nhượng bộ trên đất liền nhưng Đậu Quỹ lại lảng tránh. Không biết gã là cố ý lảng tránh, hay là vì lần đầu tiếp xúc nên không muốn nhắc tới chuyện này quá sớm. Nhưng dù thế nào, đất đai nói sau, thậm chí về sau chỉnh đốn Đậu gia cũng kịp, bây giờ hắn muốn sát gần Đậu gia trước.

Sau một hồi cân nhắc suy nghĩ, Dương Nguyên Khánh mới chậm rãi nói:

- Tâm ý của Đậu gia ta đã rõ. Đầu tiên ta rất cảm kích Đậu Tổng quản đích thân đến, đủ thấy thành ý của Đậu gia. Dương Nguyên Khánh ta chỉ có một câu, ta và Đậu gia cũng không có ân oán hóa giải không được. Đậu gia bằng lòng giúp đỡ triều Tùy, ta tỏ ý chấp nhận và hoan nghênh....

Đậu Kháng trong đêm trở về Trường An, sáng sớm hôm sau Dương Nguyên Khánh suất quân tiếp tục trở về Thái Nguyên. Hai ngày sau đội quân đã cách thành Thái Nguyên chưa tới mười dặm. Kỵ binh quân Tùy uy võ hùng kiện xếp thành hàng trên con đường lớn chậm rãi đi.

Cách đó không lâu lại có một trận tuyết lớn, trải lên đường và bờ ruộng hai bên một lớp bông trắng rất dày. Hai trận tuyết lớn đã giải quyết triệt để hạn liên tiếp từ hạ thu tới nay, làm đất đai ẩm ướt. Đây là phong cảnh cực kỳ tuyệt vời, tuy tuyết dày phủ đầy đất, khí lạnh ập vào người, nhưng mỗi binh sĩ đều có thể cảm nhận được ruộng đất tràn ngập vui sướng.

Rất nhiều nông dân đứng ở trên bờ ruộng chỉ về tuyết lớn trên đất mà bàn tán, ước mơ mùa thu hoạch của năm sau. Điều này làm Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nghĩ tới một câu ngạn ngữ nghề nông: “Mùa đông năm nay lúa mạch bị phủ ba tầng, năm sau gối đầu lên bánh mỳ mà ngủ”. Dưới tuyết lớn chính là mầm non của lúa mì vụ đông, bây giờ xem như đã phủ hai tầng rồi, sẽ có một trận tuyết lớn nữa không?

Nghĩ tới thu hoạch năm sau, Dương Nguyên Khánh cũng không kìm được sự vui vẻ thoải mái, nhìn về phía xa xa hai bên. Chỗ phía bắc xa xa là Tây Sơn Thái Nguyên liên miên chập chùng, ngay gần hơn là từng đám rừng và thôn trang. Phía trước thôn trang lại là ruộng lúa mì mênh mông vô tận, kéo dài tới hơn trăm dặm.

Lúc này Dương Nguyên Khánh chợt nghe có người hô to:

- Đứng lại! Nghịch tử, đứng lại cho ta!

- Nghịch tử? Dương Nguyên Khánh lập tức sửng sốt, nhìnvề hai bên theo tìm tiếng phát ra. Hắn rất nhanh đã nhìn thấy trên bờ ruộng phía nam là hai người, một người trước một người sau chạy tới. Phía trước là người thanh niên mười bảy, mười tám tuổi, phía sau chừng mười mấy bước là một người đàn ông trung niên. Người thanh niên cúi đầu chạy rất nhanh, người đàn ông trung niên ở phía sau vừa hô vừa đuổi, chạy về phía bọn họ, vừa đúng nhắm vào Dương Nguyên Khánh.

Thân binh của Dương Nguyên Khánh nhất thời căng thẳng, cùng xông lên trước bao vây hai người này. Người đàn ông trung niên lại không quan tâm gì đến binh lính, một tay nắm lấy cổ tay của người thanh niên, hung dữ nói:

- Theo ta về nhà!

Người thanh niên lập tức hô to lên:

- Con muốn tòng quân. Cha, cha không được cản con!

Đây thật là một cặp cha con hài hước. Dương Nguyên Khánh có chútn hứng thú, liền cười nói:

- Dẫn hai người bọn họ tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.