- Ta cũng không phải không tín nhiệm mọi người, là vì chính ta cũng không có quyết định cuối cùng. Nhưng nhất định là mùa xuân sang năm, ta sẽ tập kết 200 ngàn đại quân tấn công nhà Đường.
Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại cười nói:
- Quả thật chỉ có thể nói nhiều như vậy, phương án cụ thể cả chính ta cũng không có suy xét kỹ.
Đỗ Như Hối vội vàng chắp tay nói:
- Biết là mùa xuân sang năm thì đủ rồi. Ngoài ra, còn muốn thương nghị chuyện khoa cử với Điện hạ. Vốn là tháng 10 cử hành thi hương, nhưng bị Đột Quyết xâm lấn cắt đứt kế hoạch. Sau khi Chính Sự đường thương lượng, quyết định hạ tuần tháng 1 sang năm tổ chức, đổi thành thi xuân. Vì sang năm phải phát điệp văn tới các quận. Vốn muốn sang năm thương lượng với Điện hạ, nhưng nếu Điện hạ muốn đi Tỉnh Hình, vậy ty chức chỉ có thể bây giờ thỉnh chỉ, không biết khoa cử lần này Điện hạ có danh sách đặc biệt gì?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Bắt đầu từ năm nay, sau này đều không có danh sách đặc biệt gì, tuyển chọn công bằng.
Vừa nói xong, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, móc từ trong ngăn kéo bên cạnh ra một tờ giấy, bên trên viết một cái tên. Hắn đưa tờ giấy cho Đỗ Như Hối, áy náy cười nói:
- Đương nhiên, tình huống cá biệt đặc thù có thể suy nghĩ. Người này nếu tham gia khoa cử thì chọn y, xếp y thứ mười một, cho làm huyện lệnh.
Đỗ Như Hối nhận lấy từ giấy nhìn, chỉ thấy cái tên viết bên trên là “Hoàng Phủ Kiều”. Y sửng sốt, họ Hoàng Phủ, đây có thể là ai, chẳng lẽ là hậu nhân Hoàng Phủ Vô Dật tướng quốc Lạc Dương trước đây? Nhưng lại không nhớ nổi Hoàng Phủ Vô Dật và Dương Nguyên Khánh có giao tình gì.
Dương Nguyên Khánh cười:
- Không phải là danh nhân gì, chỉ là con của người làm sớm đã ẩn cư, ta hứa với ông ấy cho con ông ta một tiền đồ.
- Ty chức rõ rồi
Đỗ Như Hối cẩn thật thu tờ giấy vào ngực, lại uống một ngụm trà. Lúc này chuyển đề tài tới trọng điểm của hôm nay. Y cẩn thận nói:
- Điện hạ biết những chuyện Thái Nguyên đồn đại không?
- Ông nói là chuyện thụy triệu?
Dương Nguyên Khánh ánh mắt nhướng lên, sắc bén nhìn Đỗ Như Hối:
- Những thụy triệu đó là Tử Vi các bày ra sao?
- Không! Không! Không!
Đỗ Như Hối cuống quýt xua tay:
- Không có sự đồng ý của Điện hạ, Tử Vi các sao dám tùy tiện làm chủ. Không phải bọn ty chức làm, bọn ty chức cũng đang điều tra, chỉ là bây giờ vẫn chưa có manh mối.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn cũng tin không phải Tử Vi các là. Nhưng Đỗ Như Hối chính thức bày tỏ thái độ vẫn làm hắn thở vào nhẹ nhõm.
- Chuyện này Tử Vi cũng không cần tra xét, ta đã bảo Ngụy Bí đi thăm dò. Năng lực của các người không thể so với bọn họ.
- Điều này cũng đúng!
Đỗ Như Hối cười khổ một tiếng, bọn họ quả thật không thể sánh được. Nhưng tối nay y muốn nói không phải chuyện này mà là vấn đề lớn đăng cơ.
- Điện hạ, về.... chuyện đăng cơ, không nói đến thụy triệu đó, nhưng văn võ bá quan quả thật là hy vọng điện hạ có thể nhanh chóng đăng cơ. Theo ty chức biết, đã có quan viên đang lén liên hệ muốn viết thư thỉnh nguyện hô hào Điện hạ đăng cơ, Tử Vi đường cũng là ý này. Điện hạ, chiến thắng Đột Quyết, dân ý tăng vọt, đúng lúc thuận thế mà làm.
Nói xong Đỗ Như Hối cõi lòng đầy kỳ vọng nhìn Dương Nguyên Khánh, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn lắc đầu:
- Ta không ngại nói với ông, trước khi triều Đường chưa diệt ta sẽ không đăng cơ. Cho dù công hạ Quan Trung cũng sẽ không, đây là chuyện ta đã sớm quyết định.
Đỗ Như Hối thấy Dương Nguyên Khánh thái độ kiên quyết đành thôi. Cái này không phải cố ý chần chừ mà thật sự là sớm có kế hoạch.
- Được rồi, vậy ty chức không quấy rầy Điện hạ nghỉ ngơi, chuyện khác chờ Điện hạ từ Tỉnh Hình trở về hãy nói.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, căn dặn thân binh bên ngoài:
- Tiễn tướng quốc ra phủ!
Đỗ Như Hối chắp tay cáo từ, nhưng đi tới cửa y nhớ tới một chuyện, bước chân dừng lại một chút. Dương Nguyên Khánh ánh mặt cực kỳ sắc bén, vừa nhìn thì nhận ra Đỗ Như Hối trong lòng còn có chuyện, liền cười nói:
- Tướng quốc còn có chuyện gì muốn nói?
Đỗ Như Hối vội vàng lắc đầu:
- Không! Không! Không có chuyện gì.
Dương Nguyên Khánh nhìn ra hoang mang của y, có chút không vui nói:
- Lão Đỗ, từ năm đầu Đại Nghiệp ông cùng ta đi Phong Châu rồi. Ông vẫn là người ta tín nhiệm nhất, chẳng lẽ còn có chuyện gì muốn giấu ta sao?
Đỗ Như Hối thở dài:
- Không phải ty chức muốn giấu Điện hạ, thật sự là vì liên quan chuyện nhà của điện hạ, ty chức không dám nói lung tung.
- Chuyện nhà của ta?
Dương Nguyên Khánh càng thêm nghi ngờ, giọng điệu trở nên cứng rắn, mạnh mẽ đứng lên:
- Ông nói! Chuyện nhà gì?
Vạn bất đắc dĩ, Đỗ Như Hối đành ấp úng nói:
- Khoảng bốn năm ngày trước, thế tử hỏi ty chức về chuyện thụy triệu. Chuyện này, không có gì, ty chức cáo lui.
Nói xong, Đỗ Như Hối hoảng hốt khẩn trương đi, trong lòng y vô cùng hối hận tại sao lúc nãy phải chần chừ nửa bước, bị Dương Nguyên Khánh nhìn ra. Đi ra cửa phòng, Đỗ Như Hối hung hăng tát mình một cái:
- Cái miệng chết tiệt này.
Trong phòng Dương Nguyên Khánh chân mày chau tròn lại. Hắn đang suy nghĩ thâm ý trong câu nói của Đỗ Như Hối, cái gì bảo thế tử hỏi qua chuyện thụy triệu của hắn. Hắn biết Đỗ Như Hối tuyệt sẽ không bắn tên không đích, nói câu này nhất định là có thâm ý.
Nhưng chuyện triệu thụy có liên quan gì với Ninh nhi. Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi mấy bước, chân của hắn đột nhiên dừng lại, hắn nghĩ tới một chuyện, chẳng lẽ là Ninh nhi?
Sắc mặt của Dương Nguyên Khánh nhanh chóng biến đổi lớn. Cuối cùng hắn hiểu rõ thâm ý của Đỗ Như Hối, Đỗ Như Hối kỳ thật là đang chỉ chuyện ngọc tỷ vương phủ.
Dương Nguyên Khánh nặng nề ngã lên ghế, hắn quả thật không dám tưởng tượng ngọc tỷ đó lại là con trai mình chôn.
Dương Nguyên Khánh và Đỗ Như Hối sống chung mười mấy năm, đối với tính cách của y rõ như lòng bàn tay, y tuyệt sẽ không nói bừa. Nếu y dám nói câu này, nhất định là bọn họ phát hiện gì rồi? Hoặc nắm giữ chứng cớ gì, chỉ là không tiện nói với mình.
Lúc này Dương Nguyên Khánh dám khẳng định, ngọc tỷ đó nhất định là con trai chôn, cho nên mình mới không tìm ra manh mối, vì hắn hoàn toàn không có ngờ sẽ là người nhà của mình.
Dương Nguyên Khánh cảm thấy trong lòng đau đớn một trận, hắn không ngờ con trai mình lại biết làm chuyện này, mới tám tuổi mà!
Dương Nguyên Khánh cũng không kìm chế được lửa giận trong lòng, đứng lên liền đi ra ngoài. Nhưng đi tới cửa hắn lại kịp phản ứng, không thể là con trai, nó mới tám tuổi, hiểu cái gì. Cái này nhất định là có người xui khiến, truyền quốc ngọc tỷ lúc nãy quý giá dị thường, nó lấy ở đâu ra?
Nhất định là có người xui khiến. Dương Nguyên Khánh lại ngồi xuống chỗ ngồi, hắn nhắm mắt suy nghĩ thật lâu, đã dần dần hiểu rõ. Đây không phải là Lý Cương gây ra, chắc chắn là Bùi gia. Hắn nghe thê tử nói, quan hệ của Bùi Củ và Ninh nhi rất tốt.
Khó trách Đỗ Như Hối không chịu nói, vì chuyện li bên họ ngoại. Y không muốn lúc này gây ra mưa gió, bọn họ nhất định đã biết thụy triệu là Bùi Củ làm ra.
Dương Nguyên Khánh răng nanh từ từ cắn chặt, trong mắt lóe lên sát khí. Bùi gia thật to gan, lại dám khống chế trưởng tử của mình.
Thật lâu sau, hắn ra khỏi thư phòng, nói với ả nha hoàn:
- Ngươi đi bẩm báo Vương phi một tiếng, nói tối nay ta ở bên chỗ nhị phu nhân. Ta có chuyện muốn nói với nhị phu nhân....
Trời chưa sáng, Dương Nguyên Khánh phải rời khỏi vương phủ. Chuyện Tỉnh Hình chưa có xử lý xong, hắn không thể ngồi vững triều đường. Mặc dù chuyện Tỉnh Hình hắn ủy thác Lý Tĩnh toàn quyền phụ trách, nhưng toàn quyền phụ trách cũng không có nghĩa Dương Nguyên Khánh hắn không quan tâm, không làm chủ.
Lần này trở về Thái Nguyên, kỳ thực hắn chỉ là tiện đường về thăm mọi người. Hắn không phải Đại Vũ, có thể ba lần qua cửa nhà mà không vào. Lần trước lại không về nhà thăm, thì có chút không nói được.
Canh năm chính là lúc đêm khuya nhất, cổng lớn Sở Vương phủ mở rộng, mười mấy nha hoàn đốt đèn lồng đi ra, ngọn đèn màu quả quýt chiếu sáng trước cổng lớn.
Ngoài cửa phủ, đám lớn chiến mã đã xếp thành hàng mà đứng, thỉnh thoảng lui về phía sau mấy bước, phát ra tiếng động lạch cạnh. Mấy trăm thân binh đội mũ mặc giáp, điều khiển chiến mã, chờ mệnh lệnh xuất phát.
Dương Nguyên Khánh được Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần tiễn ra cửa phủ. Mặc dù trên mặt Bùi Mẫn Thu đang nở nụ cười, nhưng trong mắt lại có một sự ưu buồn không che dấu được. Nàng cả đêm không ngủ, tỏ ra có chút tiều tụy.
Tối qua trượng phu lại không có đến viện của mình. Từ lúc bọn họ thành thân mười năm đến nay, Nguyên Khánh mỗi lần trở về nhà, nhất định là qua đêm trong phòng của nàng trước. Đây đã là một loại gia quy, dù sao nàng là vương phi, là chính thê, đây cũng một sự tôn trọng đối với nàng.
Nhưng đêm qua cái gia quy này bị đánh vỡ, trượng phu tới chỗ Xuất Trần, cũng không có lý do gì đặc biệt. Nếu hắn là đi thăm A Tư Đóa, có lẽ còn có lý do gượng ép, nhưng đi chỗ Xuất Trần, rõ ràng là tỏ sắc mặt cho mình rồi.
Điều này làm cho Bùi Mẫn Thu trong lòng rất bất mãn, cách làm tối qua của trượng phu đã làm tổn thương tự trọng của nàng. Nếu là vợ chồng, thì không có gì không thể nói, tại sao huynh ấy không nói với mình, rốt cuộc mình làm sai cái gì? Nếu để người cả phủ đều biết thì xé mặt mình rồi.
Nhưng Bùi Mẫn Thu cảm thấy bất mãn đồng thời cũng tràn đầy lo âu. Nàng rất rõ chồng của mình, chồng không phải người vô tình, mười năm phu thê ân ái, nếu không có vấn đề gì lớn, huynh ấy không đến mức tỏ sắc mặt này với mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]