Ở bên sa bàn, Dương Nguyên Khánh đang cùng mười mấy vị đại tướng thương nghị sách lược tiến công cuộc chiến tuyến bắc. Hắn đang cầm cây gỗ chỉ hướng Kính Thủy nói:
- Theo tình báo hiện tại chúng ta nắm bắt được cho thấy, chủ lực của Lý Thế Dân ở phía nam Thiển Thủy Nguyên quận Bắc Địa, phía bắc huyện Tân Bình. Uớc chừng có năm chục ngàn người, là tinh nhuệ nhất của quân Đường. Trong năm chục ngàn người này còn có hai chục ngàn kỵ binh, cho nên đối phó nhánh quân này, chúng ta cũng phải dùng tinh nhuệ. Ta suất tám chục ngàn tinh nhuệ đích thân đánh với Lý Thế Dân.
Tần Quỳnh bên cạnh nhướn mày nói:
- Điện hạ, chúng ta có một trăm năm mươi ngàn đại quân, sao Điện hạ chỉ dùng tám mươi ngàn quân đi đối phó chủ lực của Lý Thế Dân, có phải có chút sơ suất không.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Binh pháp có nói, thực là hư hư là thực. Ta lấy danh nghĩa thống soái suất tám chục ngàn quân đi tấn công chủ lực quân Đường, thoạt nhìn hình như là chiến trường quan trọng, kỳ thật không phải. Chiến trường chính thực sự phải ở phía đông.
Dương Nguyên Khánh dùng cây gỗ chỉ vng Đồng Quan và Bồ Tân Quan:
- Vùng này quân Đường chỉ có ba chục ngàn quân phòng ngự, vô cùng bạc nhược. Dựa dẫm duy nhất của bọn họ chính là thế hiểm giữa Đồng Quan và Bồ Tân Quan. Như vậy chúng ta phải nghĩ cách phá vỡ ưu thế của đối phương, Tần tướng quân hiểu ý của ta không?
Tần Quỳnh hơi suy nghĩ một chút, dừng như hơi có chút hiểu ý của Dương Nguyên Khánh:
- Điện hạ là nói chúng ta cũng ra một nhánh quân, dọc xuống phía nam Lạc Thủy, tiến vào quận Phùng Dực, sau đó giết tới Bồ Tân Quan và Đồng Quan phải không?
Dương Nguyên Khánh gật đầu cười:
- Đúng là ý này, sở dĩ ta nói phía đông mới là chiến trường chính, chính là ta chuẩn bị ở tuyến đông thả xuống một trăm năm mươi ngàn đại quân, dùng cách đánh tia chớp đánh tan ba chục ngàn quân của Lý Thần Thông, trước tiên đột phá từ tuyến đông, như vậy Trường An báo nguy, tuyến bắc của Lý Thế Dân cũng không thể tiếp tục giằng co với ta, chúng ta nắm được chủ động của cuộc chiến.
- Diệu kế!
La Sĩ Tín vỗ tay hoan nghênh tán thưởng:
- Điện hạ là dĩ kỷ chi trường, công bỉ chi đoản. Yếu kém nhất của quân Đường chính là ở tuyến đông, đột phá từ chỗ bạc nhược nhất của quân địch, đây mới là chỗ cao minh của quyết chiến.
- Tiểu tử ngươi lại vỗ loạn mông ngựa rồi.
Dương Nguyên Khánh cười dùng cây gỗ gõ La Sĩ Tín một cái, lại nói vói mọi người:
- Đây kỳ thực chính là ác quả của lộ tuyến bè phái quân Đường tạo thành. Quan Đông vẫn là địa bàn của Lý Kiến Thành, phía sau lại được Lý Thần Thông tiếp tay. Nhưng Lý Thần Thông và Lý Thế Dân vì cái chết của Lý Thần Phù mà mâu thuẫn rất sâu. Lý Thần Thông vẫn cho rằng Lý Thế Dân không chịu xuất binh hiệp trợ quận Hội Ninh, dẫn đến Lý Thần Phù chết thảm.
- Cho nên lần này Lý Thế Dân bố trí quân đội, y mặc dù phái hai chục ngàn đội quân đi tuyến đông viện trợ, nhưng hai chục ngàn đội quân này cũng không phải chủ lực của y, mà là đội quân năm ngoái lúc ta tập kích bất ngờ Trường An lâm thời chiêu mộ, huấn luyện mấy tháng, chỉ có thể miễn cưỡng thành quân. Cứ như vậy, phòng ngự tuyến đông liền trở nên rất bạc nhược, chỉ cần chúng ta đột phá tuyến đông, đại cuộc Quan Trung liền định rồi.
Nói tới đây, Dương Nguyên Khánh chuyển ánh mắt về hướng Tần Quỳnh, Tần Quỳnh hiểu ý của hắn, gật đầu.
- Được! Vậy do Tần tướng quân suất năm chục ngàn quân, đi đường Lạc Thủy, tiến vào quận Phùng Dực, chặn đường lui của Lý Thần Thông.
La Sĩ Tín có chút nóng nảy:
- Điện hạ, vậy còn hai chục ngàn quân sẽ giao cho ty chức nhé! Ty chức đi đánh tiên phong, tiến công Thiển Thủy Nguyên.
Dương Nguyên Khánh lại cười:
- Hai chục ngàn quân ta tự có chỗ dùng, nhưng ngươi phải phải làm tiên phong, vì ở Thiển Thủy Nguyên có đối thủ ngươi mong chờ nhất.
La Sĩ Tính hiểu ý của Dương Nguyên Khánh, ánh mắt của gã đột nhiên sáng lên...
Màn đêm buông xuống, trong đại doanh trung quân ánh đèn sáng tỏ, Dương Nguyên Khánh vẫn đứng trước sa bàn trầm ngâm không nói. Hắn là thống soái toàn cục, hắn phải suy nghĩ chiến dịch toàn cục. Trong cả cuộc chiến, phát động cuối cùng là tuyến tây, nhiệm vụ của tuyến tây là ngăn chặn đường quân Đường chạy trốn về phía tây, phòng ngừa quân Đường chạy về hướng Hà Hoàng. Cho nên có nắm được Đại Tán Quan không, kỳ thực cũng không quan trọng.
Tuyến nam cũng vậy, đội quân tuyến nam cũng phải ngăn chặn quân Đường chạy xuống nam về Ba Thục, binh lực tiến công thực sự là hai trăm năm mươi ngàn đại quân tuyến đông và tuyến bắc.
Lời hứa của hắn với Tử Vi Các, là trước khi bắt đầu vụ thu hoạch mùa hè sẽ kết thúc chiến dịch, cách bây giờ còn có nửa tháng. Trên thực tế tiến công Quan Trung cũng không khó, cũng sẽ không tốn nhiều thời gian lắm, mấu chốt là phá được Trường An, cái này phải tiêu hao thời gian rất dài.
Lúc đang trầm tư, một gã thân binh ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm điện hạ, thám báo Tần Hoài Ngọc trở về truyền tin.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Cho y vào!
Dương Nguyên Khánh đối với Tần Hoài Ngọc đặc biệt có chút chiếu cố, không phải vì y là con của Tần Quỳnh. Mà là vì Dương Băng trưởng nữ của mình, cô ấy hình như có chút thích tướng quân thiếu niên này. Hắn từng nghe Xuất Trần nói, Băng nhi thêu hai chinh phù, một là cho mình, cái còn lại hình như cho Tần Hoài Ngọc.
Kỳ thực Dương Nguyên Khánh coi trọng Tiêu Diên Niên hơn. Dù sao đây là người Vũ Văn Thành Đô gửi gắm cho mình, hắn hy vọng con gái quan tâm Tiêu Diên Niên, nhưng lòng của nữ nhi không phải hắn có thể quyết định. Tiểu cô nương mười ba tuổi chính là tuổi của mối tình đầu, Tiêu Diên Niên đối với cô ấy hình như tuổi tác lớn một chút, còn Tần Hoài Ngọc mười lăm tuổi vừa thích hợp.
Một lát, Tần Hoài Ngọc bước nhanh vào đại doanh, quỳ một gối bẩm báo:
- Lữ soái Thám báo Tần Hoài Ngọc có tình báo Đồng Quan đạo khởi bẩm Điện hạ.
Nói xong, y hai tay trình tình báo lên. Dặc dù Dương Nguyên Khánh đối với y có chút đặc biệt chiếu cố, nhưng hắn lại không biểu lộ ra, nhận lấy tình báo xem một lượt, lại hỏi:
- Tiêu tướng quân đâu?
- Khởi bẩm Điện hạ, Tiêu tướng quân vượt qua Kim Tỏa Quan tiếp tục nam hạ, lệnh ty chức đi báo tin trước.
Nói xong, Tần Hoài Ngọc lại dùng hết dũng khí nói:
- Điện hạ có thể tiếp tục cho ty chức nhiệm vụ không ạ?
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Cha ngươi lập tức muốn theo đường Lạc Thủy nam hạ, ngươi cùng đi với ông ta đi!
Tần Hoài Ngọc không muốn cùng phụ thân tác chiến, nhưng y lại không dám cò kè mặc cả, đành bất đắc dĩ thi lễ, lui xuống.
Dương Nguyên Khánh lại nhìn một lượt tình báo, lập tức lệnh nói:
- Lệnh Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim đến gặp ta.
Không bao lâu, Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim lần lượt đi vào đại doanh, hai người thi lễ. Dương Nguyên Khánh nhặt cây gỗ lên, chỉ về hướng Kim Tỏa Quan ở Đồng Quan đạo nói:
- Ta cho Tướng quân mười ngàn đội quân, tướng quân giả vờ làm ra năm chục ngàn quân, toàn lực tấn công Kim Tỏa Quan. Nhớ kỹ, sau khi đánh hạ quan ải trú binh không tiến, nhưng phải giống trống khua chiêng.
Trình Giảo Kim cười một tràng nói:
- Điện hạ là muốn phô trương thanh thế, giả làm ra vẻ chủ lực sao?
Dương Nguyên Khánh cười gật đầu:
- Đúng là ý này!
Hắn lập tức nói với Tần Quỳnh:
- Tần tướng quân, tướng quân suất năm chục ngàn đội quân tối nay liên đêm xuất phát, tướng quân phải nhanh, phải bí mật. Sau khi giết vào Quan Trung, trước tiên không cần lo Bồ Tân Quan, chiến lĩnh kho Quảng Thông trước, ngăn chặn quân Đường vận chuyển lương thực vào Trường An.
Tần Quỳnh gật đầu:
- Ty chức hiểu rõ, tối nay liên đêm xuất phát!...
Lúc trời tối, Tần Quỳnh liền suất lĩnh năm chục ngàn đại quân dọc theo hà cốc Lạc Thủy hướng về phía đông nam nhanh chóng nam hạ. Còn buổi ngày thứ hai, chủ lực quân Tùy mới nhổ trại, binh chia hai đường, một đường do Trình Giảo Kim suất lĩnh mười ngàn đội quân gióng trống khua chiêng, phô trương thanh thế, đóng giả thành mười mươi ngàn đại quân, trùng trùng điệp điệp đi giết về hướng phía Kim Tỏa Quan trên Đồng Quan đạo.
Còn Dương Nguyên Khánh lại cùng La Sĩ Tín suất lĩnh tám chục ngàn quân Tùy tinh nhuệ từ từ đi về hướng Thiển Thủy Nguyên. Giả Nhuận Phủ suất mười ngàn quân và một trăm ngàn dân phu phụ trách lương vận hậu cần.
Cung Thái Cực Trường An, Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát giống như mọi ngày lui tới hậu cung điện Dưỡng Tâm thăm phụ hoàng... Nếu nói lần trước Lý Uyên buông bỏ quyền lực quân chính it nhiều vẫn có một chút nhân tố không muốn đối diện hiện thực, như vậy thì lần này bạo bệnh, chính là bệnh tình của lão đã nghiêm trọng tới thời khắc nguy trọng.
Hai huynh đệ ở điện Dưỡng Tâm bất an chờ đợi. Hoạn quan đã đi thông báo rồi, nhưng đi gần một khắc, tới giờ vẫn chưa có chút tin tức, làm hai người bọn họ có chút lo âu.
Sau khi từ Hán Trung trốn về, Lý Nguyên Cát trong lòng vô cùng không yên, gã đẩy tất cả trách nhiệm cho La Nghệ, gã là thật tâm chấp hành mật chỉ của phụ hoàng. Về phần nguyên nhân phát sinh nội chiến, cũng là vì gã phát hiện La Nghệ trong ứng ngoài hợp, lúc chuẩn bị hiến thành cho quân Tùy, bị gã ngăn cản và xảy ra kịch chiến.
Theo lẽ thường mà suy đoán, Lý Nguyên Cát giải thích cũng không có chút lỗ hổng, hợp tình hợp lý. La Nghệ quả thật là sau khi nội chiến đã đầu hàng quân Tùy. Về những chi tiết linh tinh ở giữa, ngoại trừ Tiền Vinh phụ tá của Lý Nguyên Cát ra, không có ai có thể biết chân tướng. Mà phụ tá Tiền Vinh này cũng không biết tung tích trong lúc loạn thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]