Chương trước
Chương sau
- Hoàng huynh hồ đồ rồi!

Lý Nguyên Cát vội la lên:

- Chuyện của Lý Trí Vân năm đó, hoàng huynh nhớ không? Phụ hoàng bệnh nguy cấp, chẳng lẽ y không biết? Ở thời khắc quan trọng này, y viết thư đến yêu cầu binh quyền, lòng của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết. Hoàng huynh, đại ca! Hoàng vị chỉ có một, lúc này huynh lại không tranh đoạt nữa, thì trễ rồi!

Lý Nguyên Cát nóng nảy tới trán đầy mồ hôi, liều mạng khuyên bảo, nhưng Lý Kiến Thành lại bất động, y chỉ có một câu:

- Quân Tùy ép tới gần, nên lấy đại cuộc làm trọng.

Lý Nguyên Cát rời khỏi Đông cung, gã trong lòng ôm hận vạn phần, quay đầu nhìn Đông cung một cái, lạnh lùng lẩm bẩm:

- Đại ca, nếu huynh không muốn hoàng vị này, vậy tiểu đệ đành không khách khí.

- Đi điện Dưỡng Tâm!

Lý Uyên bệnh tình đã đến đỉnh của nghiêm trọng, thân thể vô cùng yếu ớt. Mặc dù tất cả mọi người đều giấu giếm bệnh tình với ông, đều nói với ông điều trị thật tốt nửa năm thì sẽ hồi phục. Nhưng không ngừng tiểu ra máu làm Lý Uyên trong lòng biết rõ, thân thể của ông đang từng ngày chuyển biến xấu.

Lý Uyên tuy thân thể chuyển biến xấu, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo. Phần lớn thời gian ông đều bảo người khiêng ông tới trong hoa viên hậu cung, tắm mình dưới ánh nắng ấm áp và tràn đầy sức sống của tiết giữa xuân. Còn đối với thế cuộc càng ngày nguy cấp ông lại rất xem nhẹ, thậm chí không nghe không hỏi, cho dù Đại Đường diệt vong, đó cũng là ý trời.

Ánh mặt trời tháng tư ấm áp sưởi ấp con người, Lý Uyên nằm dưới một gốc cây hạnh, híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp và rực rỡ. Ông nằm trên một cái giường xuân dùng dây leo đan thành, dưới người lót một tấm nệm rất dày, vô cùng thoải mái.

Doãn Đức Phi ngồi ở bên cạnh, giơ những ngón tay ngọc cầm bình bạch ngọc rót một chén trà cho Lý Uyên, dịu dàng nói:

- Bệ hạ, đây là trà mới Mông Đính của năm nay, là thần thiếp đích thân dùng lửa nhỏ pha chế, Bệ hạ dùng thử.

Lý Uyên bưng bát trà lên, tinh tế hớp một ngụm, gật đầu:

- Trà ngon!

- Hôm nay hình như Bệ hạ tinh thần rất tốt.

Lý Uyên không nói, ông đang hết sức chăm chú nhìn cây hạnh nhỏ đâm chồi, nhìn như là xuất thần, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu hứng trí của Thánh Thượng.

Đúng lúc này, một tiểu hoạn quan không biết vội vàng đi lên trước, quỳ xuống nghiệt báo:

- Điện hạ tha...

Hoạn quan và thị vệ hai bên nhất thời phẫn nộ, một tên thị vệ tổng quản tiến lên liền hung hăng tát một cái:

- Thằng khốn nhà ngươi!

Tiểu hoạn quan sợ tới bối rối, bụm mặt không biết mình gây ra tai họa gì. Lúc này, Lý Uyên lấy lại tinh thần, thản nhiên liếc nhìn tiểu hoạn quan một cái:

- Có chuyện gì?

Tiểu hoạn quan khóc nức nở nói:

- Tề vương Điện hạ ở bên ngoài cầu kiến, nói có chuyện muốn bẩm báo Thánh Thượng...

Lý Uyên gật đầu, căn dặn thị vệ hai bên:

- Dẫn y đến gặp trẫm.

Thị vệ vội vàng đi, không bao lâu đã dẫn Tề vương đến. Lý Nguyên Cát quỳ xuống dập đầu:

- Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.

Mặc dù Lý Nguyên Cát lúc nhỏ không được Lý Uyên thương yêu, sau khi lớn lên lại nhiều lần gây họa, nhưng dù sao cũng là con trai của mình, lúc Lý Uyên cơ thể mỗi ngày chuyển biến xấu, đối với đứa con cũng thêm mấy phần tình thân thiết. Đây cũng là nguyên nhân căn bản Lý Nguyên Cát bại binh Hán Trung không có bị Lý Uyên truy cứu.

- Hoàng nhi có chuyện gì sao.

Lý Uyên hơi mỉm cười hỏi.

- Nhi thần có chuyện thiên đại bẩm báo với phụ hoàng.

Lý Nguyên Cát nhìn nhìn hoạn quan và cung nữ bên bên, lại nói:

- Chuyện này chỉ có thể hai người nhi thần và phụ hoàng biết.

Lý Uyên gật đầu, căn dặn người hai bên:

- Tất cả lui xuống đi.

Ông lại cười nói với Doãn Đức Phi:

- Ái phi cũng tránh đi một chút.

Tất cả mọi người lui xuống, chỉ còn lại một lão hoạn quan hầu hạ Lý Uyên, tên gọi Kim Quý, trông coi thuốc thang cho Lý Uyên, là người ông tín nhiệm nhất. Lý Uyên đang lâm bệnh bên cạnh không thể một người cũng không có, Kim Quý liền ở lại.

- Nói đi, chuyện gì?

Lý Nguyên Cát lại dập đầu một cái, quyết định chắc chắn, liền từ đầu tới cuối đem chuyện của Lý Kiến Thành nói cho gã biết việc Tần vương mua chuộc dược sư. Ngay cả Thái tử giam giữ một nhân chứng quan trọng trong Tụ Văn các, cũng nói cho Lý Uyên, cuối cùng nơm nớp lo sợ nói:

- Nhi thần vốn không nên nói những chuyện này quấy rầy phụ hoàng dưỡng bệnh. Nhưng Tần vương đề xuất muốn quân kinh thành, nhi thần cảm thấy vấn đề nghiêm trọng rồi, cho nên cả gan nghiệt báo với phụ hoàng.

Lý Uyên hai tay vịn chặt giường xuân, tiếng răng rắc vang lên, đốt ngón tay đều trắng bệch, trong mắt ông bắn ra một loại phẫn nộ cực độ. Thì ra bệnh của mình là chuyện như vậy, hận tới ông mấy lần suýt ngất.

- Ngươi nói... là thật không?

- Nhi thần từng câu từng lời là thật, trong phòng dưới lòng đất Tụ Văn các còn giam gữ người đàn bà đó.

Lý Uyên từ bên cạnh móc ra một cái chuông nhỏ, lắc động một cái, theo sau tiếng chuông trong trẻo vang lên, một gã bóng xám giống như quỷ mị xuất hiện bên cạnh Lý Uyên, làm dọa Lý Nguyên Cát nhảy dựng lên.

Lý Uyên híp mắt nói:

- Đi một chuyến Tụ Văn các Đông cung, xem xem hầm dưới đất có giam một phụ nữ không?

Bóng xám lại biến mất, Lý Uyên nhắm hai mắt, không nói thêm một câu nữa. Lý Nguyên Cát cũng đứng ở một bên, không dám nói thêm nữa, cũng không biết bao lâu, người áo xám lại xuất hiện:

- Bệ hạ, hầm dưới đất Tụ Văn các Đông cung đang giam giữ một người đàn bà điên, ty chức nghe thấy bà ta la hét nói Tần vương giết cả nhà bà ấy...

Lý Uyên khoát tay chặn lại, người áo xám biến mất. Lý Uyên lúc này mới mở mắt ra, thở thật dài một cái, nói với Lý Nguyên Cát:

- Con là hiếu tử, không để cha làm một con ma hồ đồ.

Lý Nguyên Cát bang bang dập đầu:

- Chỉ cần nhi thần biết rõ tình hình, tuyệt không dám giấu diếm phụ hoàng.

Lý Uyên thở dài, lại hỏi:

- Con vừa nói, Tần vương muốn điều quân kinh thành?

- Dạ phải!

Lý Nguyên Cát vội vàng nói:

- Y phái Vũ Văn Sĩ Cập đến đưa tin, mượn cớ binh lực không đủ, muốn điều ba chục ngàn quân trú đóng của kinh thành, sau đó dùng tân binh vừa mới chiêu mộ thủ kinh thành. Hoàng huynh hồ đồ, không ngờ nhận lời.

- Hừ! Nó nhận lời chưa, trẫm còn chưa có chết.

Lý Uyên lập tức căn dặn lão hoạn quan Kim Quý bên cạnh:

- Nhanh chóng bảo trưởng tôn Thuận Đức và Đoàn Đức Thao tới gặp trẫm!

- Lão nô tuân chỉ!

Kim Quý vội vàng ra ngoài hoa viên, lão vừa đi ra hoa viên, Doãn Đức Phi chờ ở đây liền ngăn cản lão, lạnh lùng nói:

- Kim công công, Tề vương nói chuyện gì?

Kim Quý cúi đầu không dám nói, Doãn Đức Phi cười lạnh một tiếng:

- Nếu ngươi không chịu nói, chuyện đó ta không thể che giấu cho ngươi.

Khuôn mặt của Kim Quý trở nên tái nhợt. Mỗi người đều có nhược điểm của mình, Kim Quý cũng không ngoại lệ. Nhược điểm của lão chính là đứa cháu duy nhất của lão đang trực trong cung, từng tư thông với một cung nữ, dẫn đến cung nữ mang thai. Chuyện này Doãn Đức Phi biết, hơn nữa chứng cứ trong tay, cô ta dùng chuyện này để muốn Kim Qúy làm việc cho mình.

Kim Quý vạn bất đắc dĩ, đành tiến lên hạ giọng từ đầu chí cuối nói một lượt nội dung mà Lý Nguyên Cát cáo mật. Nói xong, lão cuối đầu, lại vội vàng đi, xem như không có xảy ra chuyện gì. Trong mắt Doãn Đức Phi kinh ngạc nghi ngờ, cô ta không kịp suy nghĩ kỹ, tìm đến hoạn quan tâm phúc của cô, thuật lại một lượt lời nói lúc nãy, căn dặn hoạn quan:

- Nhanh nói chuyện này cho phụ thân ta biết.

Doãn Đức Phi đương nhiên cũng có thể trực tiếp nói chuyện này cho Thái tử biết, nhưng làm như vậy quá nguy hiểm. Một là sợ bên cạnh Thái tử có người của Thánh Thượng, mật cáo Thánh Thượng cô ta và Thái tử tư thông. Lần này thông qua phụ thân, phụ thân cô cũng có thể ở giữa kiếm vớt ưu đãi. Bây giờ thế cuộc hỗn loạn, Lý Uyên mạng đã không dài, chỉ có tiền tài mới là đáng tin cậy nhất.

...

Trường An tổng cộng có bốn mươi ngàn quân phòng ngự, chia làm hai loại nhánh quân, một nhánh quân là quân Vũ Lâm, có hai chục ngàn người, do đại tướng quân trưởng tôn Thuận Đức suất lĩnh, phụ trách bảo vệ cung thành và hoàng thành. Một nhánh quân còn lại là Kim Ngô Vệ vừa mới thành lập không lâu, cũng là hai chục ngàn quân, do Kim Ngô Vệ đại tướng quân kiêm Cửu môn Tổng đốc Đoàn Đức Thao suất lĩnh, phụ trách phòng ngự Cửu môn và duy trì trật từ thành Ngoại Khuếch.

Lúc trước Lý Uyên giao phó binh quyền cho Lý Thế Dân, lấy đi bốn binh phù, chính là ấn phù điều động bốn chục ngàn quân này. Lúc này bốn chiếc binh phù đã giao cho Thái tử Lý Kiến Thành, nhưng binh phù là chết, người lại là sống, binh phù hữu dụng nữa cũng không chống được một câu nói của Lý Uyên.

Không bao lâu, trưởng tôn Thuận Đức và Đoàn Đức Thao lần lượt vội vàng tới, hai người quỳ một gối thi lễ trước mặt Lý Uyên:

- Tham kiến bệ hạ!

Lý Uyên liếc nhìn bọn họ một cái, chậm rãi nói:

- Bắt đầu từ bây giờ, bốn chiếc binh phù trở thành phế thải, do Tề vương thống quản quân đội của các ngươi, các ngươi chỉ nghe theo Tề vương.

Lý Nguyên Cát trong lòng mừng như điên, quỳ xuống dập đầu:

- Nhi thần nguyện vì phụ hoàng xông pha khói lửa.

Trưởng tôn Thuận Đức và Đoàn Đức Thao nhìn nhau, không biết làm sao trở thành thế này. Đây chính là ý... bọn họ không còn nghe theo Đông cung nữa, Đông cung không chỉ huy được bọn họ. Nhưng bọn họ không dám hỏi nhiều, cùng hướng Lý Nguyên Cát thi lễ:

- Nguyện nghe lệnh của Tề vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.