Chương trước
Chương sau
Không khí yên tĩnh bao trùm trận đấu võ.

Cao Nham tự mình thừa nhận “ta thua”

Trong sân, mọi ánh mắt đều đổ đồn về phía Lý. Phong Kỷ, có phức tạp, có ngạc nhiên, có chẩn động, có nghỉ ngờ.

Lý Phong Kỷ hơi run rẩy, ngẩng đầu nhìn Cao Nham, ánh mắt cực kì sáng ngời.

Đao pháp của Cao Nham đúng là bá đạo, vung ra thu vào mang theo uy lực mạnh mẽ. Dưới tình huống không thể lùi lại, Lý Phong Kỷ chỉ có thể đi lối tắt, khoảnh khắc cuối cùng dùng hết sức lực đâm về phía trái tim Cao Nham.

Kiếm đâm thủng áo Cao Nham, để lại vết thương trên lồng ngực, chứ không đâm thẳng vào trái tìm

Cao Nham cảm thấy hơi rùng mình. Nếu không phải Lý Phong Kỷ thu lực lại vào giây phút cuối cùng, thì chắc là hiện giờ hắn ta đã thành một thi thể.

“Xem ra là có rất nhiều người không hiểu biết ngươi.” Cao Nham nói lớn tiếng.

Lý Phong Kỷ cười cười, không nói gì.

“Xin chào... Ta là Cao Nham!” Cao Nham lên tiếng. lần nữa, giọng điệu thong thả, nhấn mạnh từng chữ.

Hai câu nói thể hiện rõ thái độ của Cao Nham.

Có rất nhiều người không hiểu biết Lý Phong Ký, là vì bọn họ coi Lý Phong Kỷ là rác rưởi.

Câu nói thứ hai nghe có vẻ dễ hiểu, như là lời chào hỏi trong lăn đầu gặp mặt, thực tế thì đây chính là thái độ thật lòng của Cao Nham, Lý Phong Kỷ của hiện giờ đáng giá để hẳn ta kết bạn.



Lý Phong Kỷ cười nói: “Ta tên Lý Phong Kỷ.” Hai người đứng trên lôi đài cười với nhau.

Lý Phong Kỷ rất vui vẻ, thậm chí còn rươm rướm nước mắt. Sự cố gắng của mình rất có giá trị, cái danh. rác rưởi sẽ cách mình càng lúc càng xa.

“Tại sao lại như vậy hả? Tại sao tên rác rưởi Lý Phong Kỷ kia lại có thể thẳng được Cao Nham? Cao Nham chính là cháu trai của khoái đao Cao Hổ mạnh nhất quan ngoại cơ đấy!”

“Ha hả, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai, ta không biết”

“Chẳng lẽ trước đây Lý Phong Kỷ cố ý che giấu. thực lực?”

Sau cơn im lặng, đệ tử Kiếm Tông dưới lôi đài bắt đầu nhỏ giọng bàn tán. Bọn họ rất khó tin tưởng chuyện Lý Phong Kỷ đột nhiên bày ra thực lực.

Tiếng xì xào truyền vào tai Lý Phong Kỷ, đồng thời cũng truyền vào tai Cao Nham.

Ai cũng không ngờ là Cao Nham thua.

Và ai cũng không ngờ hơn nữa là Lý Phong Kỷ lại thẳng.

Trong tiếng bàn tán có nghỉ ngờ Lý Phong Kỷ, cũng có khinh thường chế giễu Cao Nham.

Cao Nham cười cười, chắp tay nói với Lý Phong Kỷ: "Hôm nay ta thua, hẹn ngươi ngày nào đó ta lại cùng ngươi so tới cùng”

Lý Phong Kỷ gật đầu, nói: “Ta cảm thấy áp lực. Có điều ta thích thế”

Cao Nham nhìn xung quanh rồi quay người đi xuống lôi đài.

Lý Phong Kỷ cũng từ từ đi xuống lôi đài.



Hắn của giờ phút này, nội lực bên trong kinh mạch đã gần như cạn kiệt, bước chân loạng choạng, chỉ có kiếm là vẫn được siết chặt trong tay.

Hắn đi xuống lôi đài. Người xem ở hai bên tự động nhường ra một con đường.

Lý Phong Kỷ lễ độ nói một tiếng cảm ơn. Sau đó, hắn về sân nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian khôi phục nội lực.

Rất nhanh thì đến trận chiến tiếp theo.

Có điều, tất cả người xem đều không mấy hứng thú, bọn họ chỉ chờ mong trận chiến tiếp theo của Lý Phong Kỷ,

Một chiêu đánh thẳng Lâm Vũ Võ Sư cảnh vi mãn.

Một chiêu đánh thắng Cao Nham Võ Sư Hậu Thiên cảnh.

Mọi người đang tò mò trong trận đấu tiếp theo Lý. Phong Kỷ sẽ sáng tạo ra được kỳ tích gì nữa đây?

Bọn họ đều đang đợi.

Lý Phong Kỷ lại không nghĩ như thế. Hẳn tranh thủ thời gian nhanh chóng khôi phục nội lực.

Một lúc lâu sau, Độc Cô Thần ôm trường kiếm xuất hiện bên cạnh Lý Phong Kỷ.

Lý Phong Kỷ có chút tức giận khi thấy Độc Cô Thần đang cười xấu xa quấy rãy mình tu luyện.

Hắn rất muốn rút kiếm chém hẳn ta, chỉ là không còn đủ sức để chém.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.