Độc Tam Nương bụm miệng vết thương, sắc mặt trở nên tái nhợt
“Ngươi còn đang đợi cái gì... Ta chết rồi, ngươi cũng không dễ bàn giao nhiệm vụ!"
Độc Tam Nương lên tiếng, vẻ mặt mang theo chút điên cưỡng.
Quản gia vẫn luôn núp sau xe ngựa từ từ đứng lên, sống lưng vốn có chút gủ đần thẳng tắp, nói với vẻ chế giễu: "Ta cho rằng không căn ta phải ra tay, không ngờ Độc Tam Nương ngươi lại vô dụng như vậy, thế mà lại bị một tên nhãi ranh không tên tuổi của Kiếm Tông chặt đứt cánh tay... Đúng là vô dụng!”
Trên mặt Độc Tam Nương hiện lên vẻ giận dữ. Bà ta nhìn về phía quản gia, nói: “Tống Thiên Ba... ngươi đừng đắc ý, nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ của Thập trường sử giao cho thì ngươi cũng sẽ không có. kết cục gì tốt”
Quản gia cười cười, nhìn lướt qua Vương Bình Bình, rồi dừng tầm mắt trên người Lý Phong Kỷ.
“Không cần ngươi lo lắng... đám người này đều là người chết, ngươi nên lo lắng cho mình thì tốt hơn, Thập trường sử chưa từng giữ lại đồ vô dụng”
Độc Tam Nương thay đổi sắc mặt, muốn nói lại nói không ra lời. Đối với một võ giả mà nói, mất đi cánh tay cầm đao là mất đi một nửa mạng sống. Đối với Thập trường sử luôn làm việc quyết đoán vô tình mà nói, mình chính là một đứa vô dụng không làm được. việc, kết cục...
Độc Tam Nương không dám suy nghĩ kết cục của. mình là gì
Quản gia từ từ đi tới, như là đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-kiem-tong/3403309/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.