Từ trước đến nay Kiếm Tông quản thúc đệ tử rất nghiêm khả, cấm đệ tử lén ẩu đả, cổ vũ đệ tử tiến hành quyết định quang minh chính đại.
Sáng sớm, Lý Phong Kỷ dọn dẹp phòng mình sạch sẽ, đến đài luận võ trước.
Trên đài luận võ không có một bóng người.
Lý Phong Kỷ ngồi trên thính phòng, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ Lâm Vũ đến.
Mặt trời lên cao.
Âm thanh chói tai truyền vào tai Lý Phong Kỷ.
“Lý đại phế vật, ta tưởng là ngươi không dám tới. Không ngờ ngươi dám đến thật”
Lâm Vũ cười to, chỉ vào Lý Phong Kỹ lớn tiếng nói.
Lý Phong Kỷ mở hai mắt, không vui không giận, vẻ. mặt bình thường bước lên lôi đài.
Sắc mặt Lâm Vũ hơi biến đổii. Lý Phong Kỷ thản nhiên khiến gã ta có chút không thích ứng, một dự cảm không tốt xuất hiện dưới đáy lòng, nhưng nghĩ lại Lý Phong Ký vẫn luôn đeo cái danh phế vật, trong lòng lại có tự tin.
Một phế vật thôi, có gì đáng sợ.
“Vũ ca...ˆĐi lên giáo huấn cho tên phế vật này đi, xong rồi chúng ta đi uống rượu”
“Vũ ca ra tay chỉ có áp đảo”
Nghe lời thổi phồng của tuỳ tùng sau lưng, Lâm 'Vũ bước lên lôi đài.
Trên mặt Lý Phong Kỷ lộ ra ý cười, lấy ra một tấm vải đen, che lại hai mắt mình.
“Tim đường chết”
Đối với hành động của Lý Phong Kỷ, mắt Lâm Vũ lộ ra sự phẫn nộ,
Một tên phế vật, vậy mà dám không ngừng khiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-kiem-tong/3403294/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.