Phương Ứng Khán phi thân chặn đánh hắn.
Thiên Hạ Đệ Thất rơi xuống.
Trong đó chợt thấy ánh sáng đỏ lóe lên.
Lúc rơi xuống, trên tay hắn có thêm một thứ.
Đó là móc, một chiếc móc rất sắc bén, trên móc hiện lên vết máu.
Phương Ứng Khán cũng rơi xuống.
Lúc rơi xuống, trên tay hắn cũng nhiều thêm một thứ.
Đó là sáo, ống sáo vốn cột ở bên hông Thiên Hạ Đệ Thất, hiện giờ lại rơi vào tay Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán cẩn thận cầm nó, xem như trân bảo.
Lúc này, chiếc đũa, chiếc gậy, kể cả dao sắc vốn ở trên tay Nhậm Oán đều rơi xuống leng keng. Mọi người mới phát giác, những thứ này không biết từ lúc nào đã bắn lên giữa không trung, bây giờ mới chịu rơi xuống.
Cứ như vậy, hai người “bay” lên, lại “rơi” xuống. Thiên Hạ Đệ Thất rơi đến cửa tiệm, chỉ thiếu chút nữa là có thể sải bước ra ngoài.
Ngoài phòng mưa gió tiêu điều.
Đêm rất tối.
Đêm lạnh.
Rét.
Thần sắc Thiên Hạ Đệ Thất cứng đờ, một con mắt quỷ nhìn ra bên ngoài, giống như nhìn về một giấc mộng lưu lạc, vừa giống như linh hồn của hắn đã sớm trôi đến phương xa.
Sau đó hắn cố gắng xoay người, mắt biếc sâu thẳm nhìn chăm chú vào thanh niên hiếu động kia. Ánh mắt lại giống như xuyên qua thân thể tiểu tử nhấp nhổm kia, nhìn vào hán tử sau ánh đèn có ánh mắt thâm tình nhưng thần thái lại hoàn toàn trống rỗng.
Ánh mắt của hán tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-huu-dich-luan-anh-hung/2006956/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.