Trong máu tanh.
Sau màn mưa.
Trước giường.
Trong tối.
“Sát nhân cuồng ma” khiến người ta sợ hãi kia đột nhiên cất tiếng:
- Vừa rồi ngươi nói ta là rác rưởi…
Diệp Cáo đang muốn xuất kích, nghe vậy liền sững người, cũng ngẩn ra.
Cái gì? Tên sắp chết này còn có thể nói chuyện!
Đối với Diệp Cáo, chợt nghe kẻ địch lên tiếng, cũng giống như trước mặt trúng phải một quyền, công kích lập tức bị chặn đứng, triệt tiêu, lui bước, sự can đảm vừa mới dâng lên lại chìm xuống.
Chuyện này còn chấn động hơn so với nghe rõ nội dung lời nói.
Sau chấn động, Diệp Cáo nhớ lại ý tứ trong lời nói của đối phương, mới chợt sực tỉnh.
Vừa rồi hắn vì muốn tranh phong với Trần Nhật Nguyệt, cố ý ở trước mặt Tiểu Điểu Cao Phi dùng lời chế giễu Thiên Hạ Đệ Thất.
Chợt nghe Thiên Hạ Đệ Thất lại nói:
- Không phải ngươi muốn bạt tai ta sao? Bây giờ không phải ngươi đang không phục sao? Tới đây, bạt tai ta đi!
Diệp Cáo chỉ cảm thấy một luồng hào khí dâng lên.
Ngươi cho rằng ta thật sự sợ ngươi sao?
- Thế nào? Không dám à?
Thiên Hạ Đệ Thất giễu cợt:
- Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, khó thành người tài.
- Ngươi nói gì?
Diệp Cáo giơ kiếm lên, nhưng mũi kiếm của hắn đang rung. Hắn vẫn luôn nhiều lần tự nói với mình: “Diệp Cáo, Diệp Cáo, ngươi phải làm chuyện lớn! Diệp Cáo, Diệp Cáo, ngươi phải trấn định lại! Hành động một lần, giết chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-huu-dich-luan-anh-hung/2006908/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.