Hà Xa cười.
Lông mày của y cũng dựng lên như ngọn lửa.
Giọng nói của y giống như người ta đang cười, lại giống như lửa cháy trên củi chưa khô, sau khi làm bốc hơi hoàn toàn phần nước trong củi, đang bùng cháy thỏa thê, hơi lửa và ngọn lửa đan vào nhau tạo ra loại âm thanh thống khoái đến mức gần như thống khổ này:
- Người ở trong phòng số mười chín là bằng hữu của ngươi?
Người nọ suy nghĩ một chút mới trả lời:
- Có thể nói như vậy.
Hà Xa nói:
- Bằng hữu của ngươi họ gì?
Người nọ yên lặng một lúc rồi mới đáp:
- Đều là bằng hữu cũ, mọi người chỉ quen gọi ngoại hiệu của hắn, rất ít người nhớ được họ của hắn.
Lần này đến phiên Mạnh Tương Lữ hỏi tiếp:
- Không phải họ Cao chứ?
Người nọ cười đáp:
- Đương nhiên không phải.
- Không phải họ Diệp à?
- Không phải.
- Không phải họ Trần sao?
- Cũng không phải.
Lần này người nọ đành nói:
- Hắn… hình như họ Văn.
- Người họ Văn mà ngươi nói, mặc dù hắn là bằng hữu của ngươi.
Hà Xa không hề khách khí nói:
- Nhưng hắn lại là phạm nhân của ta.
- Không phải ta muốn cứu hắn, mà chỉ muốn gặp hắn một lần, nói mấy câu mà thôi.
Người cao quý kia nói:
- Ngươi có thể yên tâm. Hắn thiếu ta một số thứ, ta chỉ muốn hắn bàn giao mấy câu mà thôi. Quyết sẽ không làm trở ngại đến chuyện của ngươi.
Mạnh Tương Lữ hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-huu-dich-luan-anh-hung/2006853/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.