Người không mặt kia nghe vậy liền nói:
- Đầy khách rồi? Vậy những kẻ vừa mới đi lên không phải là người sao?
Mọi người lập tức minh bạch.
Ngư cô nương cũng đã hiểu được bọn họ đến vì mục đích gì.
Cho nên nàng đáp:
- Là người.
Người không mặt bước tới trước một bước, hùng hổ dọa người:
- Bọn họ là người, chúng ta cũng là người. Bọn họ có thể mướn phòng, sao chúng ta lại không thể?
Ngư cô nương cười.
Nàng cười lên rất gian xảo, giống như một con cá.
Đương nhiên là loại cá rất xinh đẹp, rất động lòng người, cũng rất ưu mỹ.
Một loại cá mà ngươi nhìn thấy rất muốn hôn, rất muốn ăn, nhưng nhiều nhất là muốn che chở cho nàng, thay nước, đổi vại, đào giun cho nàng.
- Nhưng bọn họ là bệnh nhân.
Ngư cô nương bổ sung:
- Bệnh nhân là rất người đáng thương. Chỗ chúng ta tuy đã đầy khách, nhưng đối với bệnh nhân, người bị thương, vẫn có ưu tiên.
Sau đó nàng dùng đôi mắt quyến rũ và xinh đẹp nhìn bọn họ thân thiết, hơn nữa còn dùng giọng điệu xinh đẹp và quyến rũ nói với bọn họ:
- Các ngươi đương nhiên không phải là bệnh nhân. Các ngươi người mạnh ngựa khỏe, cường tráng đến mức có thể khiến tất cả tiểu nữ tử đều xin tha xin chết.
Nam nhân bình thường quyết không chịu nổi sự quyến rũ và xinh đẹp của nàng.
Chịu nổi giọng nói của nàng, cũng không chịu nổi sóng mắt của nàng; chịu nổi đôi môi của nàng, cũng không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-huu-dich-luan-anh-hung/2006829/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.