Những người có mặt đều khiếp sợ, kinh hãi không thôi.
Có người biết nhìn, cũng không hiểu Thích Thiếu Thương làm sao có thể “phân thân”, kiếm kia làm sao có thể “tự động nghênh địch”. Phần lớn mọi người đều không biết nhìn, bọn họ chỉ biết trận chiến này chẳng những chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe qua.
Chỉ có một số ít người hiểu cách nhìn, mới biết võ công của Thích Thiếu Thương đã đạt đến cảnh giới siêu phàm, tâm kiếm liên thông, kiếm ý hợp nhất, kiếm có trong tay hay không, người có ở đó hay không đã không quan trọng. Ngay cả Địch Phi Kinh và Tôn Thanh Hà, ngày đó từng tận mắt nhìn thấy Thích Thiếu Thương chiến đấu với “Chiến Thần” Quan Thất, cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Dù sao, tại trung tâm kinh thành, trên đỉnh nhà cổ kia, Thích Thiếu Thương cũng chưa từng thi triển ra loại kiếm pháp này, cùng với thực lực như vậy.
Chẳng lẽ Thích Thiếu Thương gặp phải Thiên Hạ Đệ Thất, lại bị kích phát sức chiến đấu thật sự của y?
Loại chiến lực này quá đáng sợ.
Mà Vô Tình luôn quen thuộc với kiếm pháp của Thích Thiếu Thương, trong lòng cũng hết sức kinh ngạc.
Y từng nghe nhị sư đệ Thiết Thủ nói, “Nhất Tự kiếm pháp” của Thích Thiếu Thương là thiên hạ vô song, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, e rằng Thích Thiếu Thương đã luyện thành kiếm pháp mà gần ba trăm hai mươi tám năm qua người ta chỉ biết đến nó, nhưng không ai biết phương thức của nó.
“Thân vô thải phượng song phi nhận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-huu-dich-luan-anh-hung/2006767/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.