Thích Thiếu Thương lẳng lặng nghe.
Y nghe một cách rất dụng tâm.
Y giống như không chỉ nghe được ý ở ngoài lời của đối phương, cũng nghe được dụng tâm khổ cực của Địch Phi Kinh.
Cho đến khi Địch Phi Kinh nói xong, y cũng đã nghe xong, một lúc sau y mới hỏi:
- Ngươi nói xong rồi chứ?
Địch Phi Kinh nói:
- Lời của ta không quan trọng, quan trọng chính là quyết định của Thích lâu chủ.
Thích Thiếu Thương nói:
- Ngươi cam tâm gánh lấy tiếng xấu, cũng muốn chúng ta mạo hiểm đến Tam Hợp lâu, chính là để nói với chúng ta những lời này?
Địch Phi Kinh nói:
- Chỉ cần dẹp yên can qua, đoàn kết nhất trí, liên thủ kháng địch, cùng hưởng thái bình, vậy thì mạo hiểm gì cũng đáng giá.
Thích Thiếu Thương nói:
- Rất tốt.
Địch Phi Kinh hỏi:
- Cái gì rất tốt?
Thích Thiếu Thương nói:
- Trà pha rất tốt.
Địch Phi Kinh còn chưa hiểu ý, Thích Thiếu Thương đã chỉnh đốn y phục, nói:
- Trà đã uống rồi, chúng ta cũng muốn đi.
Địch Phi Kinh ngẩn người:
- Thích lâu chủ không suy nghĩ một chút về đề nghị của tại hạ sao?
Thích Thiếu Thương hỏi ngược lại:
- Ngươi xem chuyến này chúng ta đến đây, có thành ý hay không?
Địch Phi Kinh giật mình, không biết Thích Thiếu Thương rốt cuộc muốn mượn đề tài này để nói chuyện gì:
- Nếu Thích lâu chủ không có thành ý, cũng sẽ không mạo gió mạo hiểm chạy đến khu vực ranh giới không ai quản lý này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-huu-dich-luan-anh-hung/2006733/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.