Nghe được câu nói như sấm sét lôi đình này của Thích Thiếu Thương, Địch Phi Kinh bỗng nhiên lại cười, đưa tay ra:
- Ngồi!
Trước người y có một chiếc bàn nhỏ.
Trước bàn có bốn chiếc đệm.
Bốn ly trà, còn có một khay đậu phộng, một bầu hạt dưa, một đĩa táo đen, cùng với vài trái đào trơn màu sắc tươi ngon thơm lừng.
Dương Vô Tà và Tôn Ngư nhìn nhau một cái, Thích Thiếu Thương lại chọn một chỗ trong đó, khoanh chân ngồi xuống.
Tôn Ngư và Dương Vô Tà cũng ngồi xuống hai bên trái phải.
Địch Phi Kinh lại giơ khay trà lên:
- Mời trà!
Thích Thiếu Thương giơ ly lên, khi Tôn Ngư còn chưa kịp thử độc, y đã uống một hớp.
Địch Phi Kinh lại nói:
- Mời dùng một ít hạt dưa!
Y trước tiên lại bốc một nắm hạt dưa, bỏ vào miệng nhai rôm rốp.
Thích Thiếu Thương không ăn hạt dưa.
Y cầm một nhúm đậu phộng, bóc vỏ lưu loát, cũng ăn giống như rất ngon lành.
Địch Phi Kinh lại hỏi y:
- Đậu phộng ăn ngon không?
Thích Thiếu Thương cũng đáp:
- Không tệ, là nơi nào sản xuất?
Hai người vốn là tới để “đàm phán”, nhưng lại toàn nói về tư vị của đậu phộng.
Địch Phi Kinh hơi ngả người về phía sau, mỉm cười nói:
- À, đậu phộng này đến từ Vạn Lý Vọng rất xa…
Nói đến đây, y cố ý dừng lại, nhìn về phía Dương Vô Tà, trong mắt đầy ý cười.
Lúc này Dương Vô Tà lên tiếng.
Với phân lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-huu-dich-luan-anh-hung/2006728/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.