Đi qua hết khoảng hai hành lang, Bảo Thù nhận ra là mình đã lạc đường nên vội vàng đi theo đường cũ trở về.
Đi bên trái quay bên phải, nàng rốt cuộc hiểu rõ câu mà cha nàng thường nói với mẹ —— nữ nhân đều là dân mù đường! Sau đó liền nghĩ tới câu mẹ nàng trả lời cha —— nữ nhân không phải là dân mù đường thì làm sao có thể bị nam nhân lừa gạt về nhà?
Bảo Thù đứng yên tại chỗ quanh sát xung quanh, phát hiện bên trái có vườn, hơn nữa hình như có tiếng người truyền ra nên quyết định đi vào hỏi thăm một chút, như thế vẫn tốt hơn là một mình mò mẫm.
Nàng chân trước mới vừa bước chân vào vườn, lập tức bị tiếng rên rỉ truyền đến làm cho kinh hãi.
“A... Điện hạ...... A...... a......”
Thanh âm này, là Nhị sư huynh? Không, là Tuyết Tử Anh! Bảo Thù nhìn tảng đá lớn phía trước, trù trừ một lát rồi nhẹ nhàng đi vòng qua núi giả núp ở sau tảng đá lớn nhìn trộm.
Vừa nhìn vào, nàng lập tức nhìn thấy cơn ác mộng mà cả đời không thể quên được.
Đó là một khuôn mặt giống hệt Dạ Vi, giờ phút này lại toát lên vẻ thống khổ vặn vẹo, hơn nữa còn rất dâm mỹ không tả được. Hắn nằm trên một chiếc bàn đá, thân thể vặn vẹo, tóc dài tán loạn hai bên bị mồ hồi thấm, miệng liên tục thốt ra tiếng thở dốc yêu kiều đảo điên lòng người.
“A...... a, điện hạ...... Ta thật không chịu nổi...... A......”
“Tại sao! Tại sao! Tại sao ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-hoan-ca/2150120/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.