Chương trước
Chương sau
Khi Bảo Thù tỉnh lại, nàng giật mình nhận ra Dung Hoan không còn ở bên cạnh.

Sắc trời âm u, từng đám mây đen nặng nề nện bay trên trời, tiếng gió và tiếng thú  vẫn gào thét bên tai. Dụi mắt mấy cái, trong lòng không khỏi tò mò, trên Cực Lạc đảo không phải ngày nào cũng là ban ngày sao?

Nàng chống tay trên đá ngầm đứng lên, cũng không biết đã ngủ bao lâu, hai chân có một chút tê dại.

Đá chân lung tung vài cái, nàng vặn eo bẻ cổ đi về phía trước mấy bước, đột nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh. Bụng run lên, nàng cố làm ra vẻ vô ý quay đầu lại.

Dụi mắt, rồi lại dụi mắt.

Trước mắt nàng là con gì nha? Đen sì sì, đầu rất lớn, có rất nhiều chân, a.... Bạch tuộc?

“Sư Sư sư huynh! Cứu mạng a!!” Bảo Thù cao giọng hô to một tiếng, sau đó ôm đầu chạy về phía rừng cây. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy con bạch tuộc nào to như thế! Thì ra lúc nãy không phải trời tối mà là bị nó che hết ánh sáng

Chạy chưa được mấy bước, eo đột nhiên bị một thứ gì đso mềm nhũn ôm lấy, nàng theo bản năng đưa tay xuống bảo vệ bụng.

Bạch tuộc giơ nàng lên cao, xoay phải xoay trái, rồi lại lấy một tay chạm vào đầu nàng, sờ mặt của nàng, có vẻ như rất tò mò.

Bảo Thù khẽ thở ra một hơi, thì ra con bạch tuộc này có vẻ như chưa bao giờ gặp ngoại tộc nên tò mò thôi.

Nàng cố gắng cùng nó khai thông: “Ngươi...... Ngươi có nghe hiểu ta nói gì không?”

Bạch tuộc nháy nháy mấy cái, Bảo Thù không hiểu, nhưng theo từ trong đáy lòng xác định nó sẽ không hại nàng lòng. Vì vậy khi đang định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy thanh âm hoàn bội quen thuộc. Quay đầu lại, cách đó không xa có một bóng dáng màu trắng đang sử dụng Mê Tung Bộ đi đến, chính là Dung Hoan.

“Sư huynh, đừng ra tay! Không cần làm thương nó!”

Bảo Thù cúi đầu hô to về phía hắn, tiếc là đã trễ, một đạo bạch quang thoáng hiện, chỉ nghe trên cổ bạch tuộc “Phập”  một tiếng.

Hoảng hốt vung tay, Bảo Thù bị vứt ra xa mấy mét, mắt nổ đom đóm, Tai lại nghe “Phịch” một tiếng, bạch tuộc nặng nề ngã xuống một tiếng, tạo ra một hố sâu trên bãi biển.

“Huynh là đồ khốn khiếp! Muội đã bảo huynh không cần ra tay! Nó căn bản không có ý định làm tổn thương muội, nó chỉ đang chơi trò chơi với muội thôi!”  Người còn chưa rơi xuống đất, Bảo Thù liền bắt đầu hung hăng nổi đóa, lời vừa ra khỏi miệng ngay chính nàng cũng sợ hết hồn.

Xong rồi...... Chết chắc......

Dung Hoan ôm nàng vững vàng thả xuống, sau đó lập tức giơ tay đầu hàng: “Được được được, xin ngài bớt giận, ta là đồ khốn kiếp, được chưa?”

Lần này đến lượt Bảo Thù nghẹn họng nhìn trân trối thật lâu.

“Không cần lo lắng, nó không chết được, ta đi sang xem một chút.” Dung Hoan vội vàng an ủi, xoay người đi thì tay phải đột nhiên bị Bảo Thù kéo lại, cả người không nhịn được run lên.

“Sư huynh, muội...... muội cũng đi.” Thật ra thì nàng muốn xin lỗi, chỉ là lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

Giữa hắn và nàng, người nào thiếu người nào, còn phân rõ sao?

Dung Hoan vốn muốn nói nguy hiểm, để nàng ở lại, lại quỷ thần xui khiến gật đầu một cái, mặc cho nàng lôi kéo, chậm rãi đi ra phía bờ biển. Gió biển cuồn cuộn, từng đợt sóng nổi lên đập vào đá ngầm, nhưng cũng không át nổi âm thanh rối loạn trong lòng hắn.

Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu như con dường dưới chân có thể vĩnh viễn không đi tới điểm cuối thì tốt biết mấy?

Nếu như, nàng không ăn phải thuốc độc, nếu như, bọn họ có thể vĩnh viễn lưu lại ở đảo hoang tĩnh mịch này thì tốt biết mấy?

Bạch tuộc co quắp rất lâu, có vẻ như đã kiệt sức, nằm yên lặng trên bãi biển không nhúc nhích.

Dung Hoan thận trọng đến gần nó, đưa ra hai ngón tay ra chẩn mạch trên tay nó. Bạch tuộc trừng mắt lên nhìn, tức giận nhìn hắn một cái, sau đó giống như gianajdooix không thèm nhìn hắn.

Bảo Thù vuốt ve làn da trơn mượt của nó, rồi thở dài liên tục: “Sư huynh, nó còn  cứu được không?”

“Đùa gì thế? Con  bạch tuộc tinh này tuổi so với cha ta còn lớn hơn! Ta Dung Hoan có tài đức gì làm thương được nó?” Dung Hoan vẻ mặt vừa bực vừa buồn cười, hai tay chống nạnh, dùng sức đạp nó một cái, “Này, huynh đệ, đừng có giả chết nữa.”

Bạch tuộc đau đớn co người lại một cái, sau đó lại bất động.

“A! Còn muốn cùng gia so xem ai khỏe hơn phải không?”

Dung Hoan vui vẻ giơ một tay lên, hiện ra cây Huyền Băng Kiếm đã bị nấu chảy thành chủy thủ, khoa tay múa chân nói, “Hừ hừ, không sao, nếu ngươi không muốn dậy cũng tốt, hôm nay Tứ gia ta chuẩn bị được ăn một bữa mực nướng!”

Bảo Thù giật mình, giơ tay đánh rớt chủy thủ, cặp mắt trợn tròn nói: “Huynh có còn lương tâm không a? Nó bị huynh đánh thoi thóp chỉ còn một hơi rồi, huynhc òn đứng đấy nói đùa?”

Dung Hoan khóe miệng co quắp, giải thích: “Muội đừng bị nó lừa! Nó đang giả vờ đấy!”

“Huynh mới là giả bộ đấy!” Bảo Thù thấy hắn chết không chịu nhận lỗi, đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận. Học theo hắn hai tay chống nạnh, đạp hắn một cái, phồng má nói, “Cả nhà huynh đều là giả bộ!”

Dung Hoan hai phiến môi mỏng mấp máy hồi lâu, kinh ngạc không nói nên lời.

Gió biển gào rít bên tai, đầu óc đột nhiên thanh minh. Bảo Thù phản ứng rất nhanh. Nàng đột nhiên vô cùng chân chó cúi người xuống, dùng tay áo lau đi vết chân trên áo hắn: “Hắc hắc, sư huynh a, hắc hắc, lão nhân gia đại nhân ngài tính tình vô cùng đại lượng, sẽ không cùng muội chấp nhặt chứ.”

Dung Hoan một tay chống eo một tay giữ lấy tay nàng, dở khóc dở cười.

“Bộ dáng của muội làm ta nhớ tơi mẹ ta. Mỗi lần saukhi mắng cho cha ta máu có đầy đầu tồi lại lập tức khúm núm đi đến nịnh nọt người vui vẻ.”

“Sao muội lại thấy hình như mỗi lần đều là cha huynh đi dỗ dành mẹ huynh a?”

“Đó là bình thường, nhưng nếu thật sự đem cha ta chọc giận, hậu quả rất nghiêm trọng, mẹ ta cũng chống đỡ không được!”

“Nói là nói như thế, nhưng như thế thì cha huynh rất nhẫn nại nha....  .”

“Đó là dĩ nhiên, một người đàn ông nếu ngay cả nữ nhân của mình cũng không thể nhẫn nại thì làm sao có thể gọi là đàn ông sao? Cũng giống như mẹ ta là dạng nữ nhân luôn cố tình gây chuyện, càng như thế càng chứng tỏ sự cao thượng của cha và tình cảm sâu đậm của hai người a!”

Bảo Thù nhớ tới Bảo mẹ, tán đồng gật đầu một cái, vô cùng đồng cảm. Hai người thoải mái nhìn nhau như vậy, nhưng lại không biết ràng cảnh tượng này trong mắt người khác cỡ nào vui vẻ hòa thuận. Cho tới khi vị bạch tuộc huynh chịu không được nữa, đột nhiên bay lên trời, những chiếc xúc tu dài rung động trong không trung.

Dung Hoan cảnh giác đem Bảo Thù ra sau lưng, vẻ mặt chợt biến, lạnh lùng dị thường.

Bạch tuộc dần dần bay về phía biển, ngay lúc đầu nó chuẩn bị đi vào trong nước biển, cũng chính là lúc Dung Hoan thoáng bớt cảnh giác thì cơ thể nó đột nhiên đứng yên trên mặt nước, mấy cây xúc tu đột nhiên phun ra một thứ nước đen như mực, bắn về phía bọn họ.

Tránh né không kịp, thêm với sức lực cực mạnh, sau một hồi mưa mực mưa đi qua, trên bờ biển đột nhiên xuất hiện một mảng cát lớn màu đen.

“Huynh không sao chứ?” Bảo Thù thấy hắn cũng không nhúc nhích, trong bụng run lên, vội từ phía sau hắn nhảy ra. Đi vòng qua trước mặt hắn, lập tức cười đứng không được, “Ha Ha, sư huynh, huynh...... Huynh...... Người da đen!”

“Tổ tông nhà hắn!” Dung Hoan giận không kềm được tức giận mắng to, rồi lại đột nhiên nhổ ra một ngụm nước mực, vẫn còn tức giận, vén một tay áo lên chạy ra ngoài biển “Thối Bạch tuộc! Chán sống hay sao mà dám cả gan trêu chọc gia gia ngươi! Hôm nay không đem ngươi băm thành bánh nhân thịt, gia liền đem mình lột sạch nhảy biển làm mồi cho cá mập!”

Bảo Thù cuống quít giữ hắn lại: “Vốn là huynh đả thương nó trước, giờ huynh bị nó đánh lại một cái coi như hòa nhau a.” Nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn Lưu thiếu gia đen sì từ đầu tới chân, không nhịn được lại ôm bụng cười ha ha, “Huống chi, bộ dang của huynh bây giờ coi như là đặc sắc nhất từ trước tới nay, ha ha ha  .... “

Dung Hoan thấy nàng cười vui vẻ như thế, lửa giận trong tim cũng dần giảm bớt nhưng lại cảm thấy trong lòng đắng chát.

Lấy lại bình tĩnh, hắn hắng giọng nói: “Vậy ta bây giờ xuống rửa người một chút, muội tạm thời lại ngồi sau đá ngầm, tuyệt đối không được nhìn lén, nghe chưa?”

“Có cái gì tốt để nhìn lén sao?” Bảo Thù bĩu môi, hừ hừ hai tiếng, “Huynh toàn thân từ trên xuống dưới nơi nào muội chưa có xem qua a!”

Lời vừa dứt, hai người đều thất thần.

Bảo Thù xấu hổ không có chỗ trốn, xoa xoa hai tay dính đầy nước mực ngập ngừng nói: “Cái đó...... Thật ra thì ý của muội là...... Huynh đem quần áo dơ cởi cho muội, để muội giặt giúp huynh nha?”

“Bản đại gia tu vi chỉ đơn giản như thê? Đến lượt ngươi giặt quần áo rồi hả?”

Dung Hoan đẩy đầu nàng ra rồi lại dùng hai tay đen sì kéo mạnh cằm nàng lên “A! Thượng đẳng nước mực không nên lẵng phí như thế, đến đây, để gia vẽ cho ngươi một bức vương bát!”

Bảo Thù vừa nghe, lập tức gào khóc kêu to, giương nanh múa vuốt mở ra tay hắn, vừa ôm đầu vừa chạy.

“Tiểu nương tử chạy cái gì nha? Một người vui không bằng mọi người vui,, đừng thẹn thùng!” Dung Hoan đưa hai cánh tay ra, mặt cười xấu xa  ngăn ở trước mặt nàng, nhíu mày nói, “Gia hôm nay coi như cũng có chút nước mực (*) trong bụng, tiểu nương tử ngươi liền theo gia đi!”

(*) nước mực: = kiến thức ^^

Bảo Thù trái quay phải tránh, cuối cùng dùng sức đá nước biển tung tóe lên người Dung Hoan kêu lên: “Dâm tặc! Chớ có nói xằng nói bậy, ngươi cho rằng ngươi đổi lại màu da, bổn tôn cũng không nhận ra ngươi sao? Mọi người ơi, đừng ngủ nữa, mau ra đây bắt dâm tặc a!”

“Ơ, không ngờ tiểu nương tử cũng rất mạnh mẽ nha, hừ hừ! Chờ gia bắt được ngươi, nhất định đem ngươi lột sạch ném vào trong biển làm mồi cho cá mập!”

“Ngươi bắt không được! Ngươi bắt không được! Ha ha ha......”

......

Trên bờ biển khắp nơi đều là dấu chân, tiếng cười vui vang dội cả tòa Cực Lạc đảo. Sâu trong rừng rậm, Doãn Tiêu xoay ngọc tiêu trong tay, trên mặt nửa vui nửa buồn.

“Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, thật là khiến người ta hâm mộ đấy.” Vân Khương chép miệng.

Doãn Tiêu liếc mắt nhìn nàng, trêu ghẹo: “Thế nào, Nhị tỷ muốn xuất giá?”

“Nói...... Nói vớ vẩn gì vậy?” Vân Khương trừng hắn một cái, trong mắt cương nghị thoáng hiện, trên mặt lại không dấu được nét cô đơn, “Hôm nay Ma Thành bị phong ấn, làm sao về nhà? Huống chi quân sư hắn......”

“Ma Tôn đáp ứng, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào cứu A Cửu, Nhị tỷ không nên  lo lắng.”

“Ta thật sự không nghĩ tới, hắn lại là A Cửu...... Hắn vì sao không sớm một chút  nói cho ta biết chứ?”

“Nếu sớm một chút nói cho ngươi biết, hắn còn có thể giữ chân được ngươi sao?” Doãn Tiêu thở dài một tiếng, cười khổ nói, “Ma Tôn nói không sai, người trong Ma giới chúng ta thân là ma nhưng tâm không thể đọa ma. Có lẽ, ở Vân Hải tinh lọc ma tính, đối với A Cửu mà nói cũng là một loại giải thoát.”

“A Cửu đến tột cùng làm sai chỗ nào?” Vân Khương bỗng dưng nổi giận, phất tay áo nói, “Ngược lại là Ma Tôn, ta thật sự không hiểu nổi người đang nghĩ cái gì, người giống như biến thành người khác vậy, hoàn toàn mất hết khí phách cuồng quyến trước đây!”

“Hôm qua kết thúc xem như hôm qua đã chết, 1500 năm, ngay cả ta và ngươi cũng đều thay đổi, huống chi là Ma Tôn? Ta lại cảm thấy, người so với trước đây còn cơ trí hơn rất nhiều,  hiểu được bách nhẫn thành kim (*),hiểu được tá lực đả lực (**),không hề bảo thủ.”

(*) bách nhẫn thành kim: “Tam nhẫn thành hiền - Bách nhẫn thành kim” ( theo thuyết  Tâm – Nhẫn của Phật giáo)

(**) tá lực đả lực: giết người bằng tuyệt kĩ của người đó

Vân Khương day day huyệt thái dương, nheo mắt nhìn hai người đang chơi vui vẻ trên bờ biển nói: “Bách nhẫn thành kim? Tá lực đả lực? Ma Tôn đem Tuyết Ma Công và Diệt Thiên đưa hết cho thối tiểu tử kia, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Doãn Tiêu lại nhíu mày, nhắc nhở: “Nhị tỷ chẳng lẽ là quên? Ma Tôn đã sớm truyền lệnh, từ nay về sau, Dung Hoan chính là Ma giới  Tân vương chúng ta, nói chuyện phải có kính.”

Vân Khương trên mặt quẫn bách, ngay sau đó khinh thường nghiêng mặt đi: “Vì một nữ nhân liền mạng cũng có thể không cần, nam nhân như vậy, làm sao có thể làm vương chúng ta? Làm sao có thể khiến Ma giới ba mươi sáu bộ tin phục?”

“Ngươi phải biết rằng, chỉ có trọng tình mới có thể trọng nghĩa, chỉ có dụng tâm mới bị thương tâm. Ma Tôn tuyệt đối không có khả năng giết Bảo Thù đem Ma Nguyên thu hồi, nếu muốn tuyết tan Thiên Ma thành, nếu muốn cứu ra A Cửu, nhất định phải có người đứng ra. Dung Hoan kỳ tài ngất trời, tâm địa lại tinh khiết như ngọc thô chưa mài dũa, chính là thí sinh tốt nhất! Mấy ngày này ở Cực Lạc đảo, ngươi không phải cũng nhìn thấy sao? Người mà Ma Tôn và A Cửu cùng chọn trúng chắc chắn không sai.”

“Ngươi cũng biết, phụ thân hắn chính là Lưu Dục Thiên Quân!”

“Cho nên, còn đây là một hòn đá hạ hai con chim, ngươi có hiểu không?”

“Hoàn toàn không hiểu!” Vân Khương tiếp tục xoa huyệt Thái Dương, “Trước kia Ma Tôn tấm lòng thẳng thắn vô tư, hiện tại thế nào? Sử dụng toàn âm mưu quỷ kế, nghe cũng cảm thấy choáng váng đầu, nếu ta nói, trực tiếp trói lại Dung Hoan đi uy hiếp cha hắn không phải xong sao?”

Doãn Tiêu “Xì” cười một tiếng: “Nữ nhân a, thật đúng là...... Năm đó Ma Tôn cũng là bởi vì quá mức thẳng thắn mới rơi vào kết quả như vậy, cũng may, lấy lòng dạ của hắn hôm nay, Ma giới lần nữa hưng thịnh cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhị tỷ, cho Ma Tôn một chút lòng tin, cũng cho Dung Hoan một chút lòng tin.”

“Lòng tin? Nếu là Lưu Dục chết rồi, hắn còn có thể giúp chúng ta sao? Không cầm Diệt Thiên giết chúng ta đã coi là may mắn  có được không!”

“Lưu Dục sẽ không chết ở trên tay chúng ta.” Doãn Tiêu đưa mắt nhìn về trời xanh, “Ma Tôn bình thường luôn hết sức kính trọng hắn, vậy mà, thế nhưng hắn lại là mấu chốt trong toàn bộ kế hoạch....  ta đoán, Ma Tôn đang chờ, chờ một người có thể đem Vân Hải Tuyết Vực nhổ tận gốc.”

Vân Khương trong lòng nghiêm nghị: “Tam đệ, nữ nhi bảo bối của ngươi chưa chắc chịu.”

Doãn Tiêu ngón giữa vuốt vuốt ngọc tiêu, cười khổ: “Chuyện này căn bản  không phải là do nàng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.