“Đào Nguyên Sơn tuy tên rất đẹp nhưng xung quanh đều là sương mù, lại có rất nhiều hoa đào tinh. Mà ngài lại không rõ phương hướng cụ thể thì chúng ta biết đi đâu a?”
Trọng Minh ở giữa không trung lượn một vòng rồi lại bay một vòng, miệng lại phàn nàn không ngừng. Dọc đường theo Lang Hoa bay tới hôm nay, hơn nữa Bảo Thù cơ thể không khỏe, kết quả kéo dài tới hơn một tháng.
Bảo Thù móc ra Linh Tê Kính, vỗ rồi chụp, đánh rồi đập, nhưng nó vẫn y hệt một đống sắt vụn không có chút hữu dụng nào.
Vân Hải Tuyết Vực so với tưởng tượng trước kia của nàng hoàn toàn bất đồng, Dung Hoan từng nói ở đây rất đẹp, nhưng nàng thấy so với Cực Lạc đảo thế nào cũng kinh khủng hơn rất nhiều, chướng khí tầng tầng lớp lớp, hoa yêu khắp nơi, chỉ cần không chú ý một chút thì cái mạng nhỏ của nàng lập tức đi đời nhà ma.
Đem gương lần nữa nhét vào trong ngực, nàng buồn bực đến mức nhổ mất mấy cọng lông chim của Trọng Minh: “Chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không có sao? Nếu không thì chúng ta xuống phía dưới tìm xem? Ngươi đường đường một thượng cổ thụy thú, chẳng lẽ lại sợ mấy tiểu hoa đào tinh này? ”
Trọng Minh thiếu chút nữa ngã từ trên không xuống, ngượng ngùng nói: “Chủ nhân, ngài đừng trông mặt mà bắt hình dong được không? Mấy tiểu tử kia đều là Lưu Dục Thiên quân nuôi dưỡng, ngài cứ thửđể chúng cắn một cái rồi, sẽ lập tức biết sự lợi hại của chúng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-hoan-ca/2150072/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.