Nguyệt Quế ôm bụng đau chảy nước mắt, nhìn hai thanh niên mặc áo gấm lo lắng đi tới đỡ tiểu hài nhi kia từ trên mặt đất đứng lên, run rẩy nói: “Tiểu thiếu gia, ngài có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Tiểu hài nhi vừa xoa mông vừa nhấc chân lên đá bọn họ mỗi người một cước: “Phế vật vô dụng! Ta nuôi các ngươi làm gì hả!”
Hai gã người hầu sợ hãi trả lời một tiếng: “Dạ!”, Nguyệt Quế đứng ở một bên há miệng ra mà nhìn, nàng còn tưởng rằng ở Tử Sa Thành người không hiểu chuyện nàng là đệ nhất, bây giờ mới biết một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi còn hung hăng hơn cả nàng!
Đang định mở miệng dạy dỗ hắn vài câu thì thấy tiểu hài nhi kiêu căng dùng một ngón tay chỉ vào nàng:“Đem tay phải nữ nhân này bẻ xuống cho ta!”
Nghe xong lời này, Nguyệt Quế nhịn không được cười ha hả: “Tiểu tử này là con cái nhà ai vậy, cười chết lão nương rồi, ha ha!”
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng cười không được, bởi vì một tia sáng “Vụt” một tiếng bắn về phía nàng, miệng nàng còn chưa kịp khép lại thì lập tức biến thành hình chữ “O”, tuy giật mình nhưng nàng không sợ chút nào.
Đúng như nàng nghĩ, ngay khi tia sáng cách tay nàng khoảng 0,000…01 milimet thì bị một tia sáng khác đánh tan.
Một lát sau, Vân Thương đã đứng che trước người. Nguyệt Quế đẩy hắn ra một bên, nhướn mày nhìn tiểu hài nhi: “Hừ, ngươi cho là chỉ ngươi mới có người hầu sao?” Ra sức vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-hoan-ca/2150054/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.