Ngày hôm sau tôi thật sự không vào trò chơi mà đi dạo phố với mẹ. Sau khi mua một đống quần áo, bà bảo tôi đi mua nước hoa với bà. Tôi nghĩđến lọ Tresor Kim hủ hèm đã tặng, cho nên lấy đi mượn hoa kính phật, mũi của người này và mẹ tôi thật hợp nhau.
Mẹ già hoài nghi đánh giá lọ nước hoa hình kim tự tháp trên tay tôi: “Sao đột nhiên lại mua đồ tốt như vậy cho mẹ?”
Tôi không dám nói là của Kim hủ hèm tặng, nếu không bà lại mắng tôi,“Sao hả, không cần nên cho mẹ à.” Bà đưa tay giành lấy, cười bỏ vàotrong giỏ, nói câu “Con đó…”
Về đến nhà cũng không có làm gì, tôi lại thử gọi đến điện thoại củaVô Ngạn. Vậy mà anh lại nghe, bên kia vang lên giọng nam trầm ấm, thậtlâu sau tôi mới phục hồi lại tinh thần, giọng nói lắp bắp khiến tôi muốn tát một cái vào miệng mình: “Vô Ngạn, em….”
Tôi không biết sắp xếp câu của mình làm sao, trong đầu trống rỗngkhông bình tĩnh lại được. Giọng nói của anh cũng lạnh nhạt: “Ừ, cóchuyện gì không?”
“Em… Anh…” Tôi gọi cho anh làm gì, tôi không biết phải diễn tả ý củamình thế nào. Tôi ngừng lại một chút, cuối cùng nói rõ câu hỏi đầu tiên: “Khi nào anh trở lại Thiên Hạ?”
“Phi Tử.” Một lần nữa nghe anh gọi xưng hô như thế, nhưng như đã cách xa thật lâu thật lâu. Thậm chí tôi còn không nhớ nổi lần trước anh gọitôi như vậy là khi nào: “Thật xin lỗi, có lẽ lâu nay anh mập mờ không rõ khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhi/3278672/quyen-5-chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.