Quay vào nhà lần nữa, tôi mới nhớ ra Vô Ngạn nói muốn đưa tôi đi muavé xe. Tôi ngồi trên ghế salon lột lựu, trong đầu luôn nghĩ đến anh vàanh Mạnh, còn có Thành thiếu kia…. 
Tại sao người ở đây khiến tôi cảm thấy kỳ quái vậy? 
Cuộc tự hỏi không kết quả này bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang,tôi tìm xung quanh một hồi, phát hiện điện thoại anh đặt bên cạnh máy vi tính quên mang theo. Nhìn số điện thoại là gọi từ nước ngoài. 
Chần chừ một chút, tôi vẫn bắt máy nghe. Bên kia là một tiếng nói con trai nói rất thẳng thắn: “Alo, anh, mẹ bảo anh gửi năm trăm nghìn qua,mẹ chê lần trước nâng mũi không đẹp, muốn đi nâng lại lần nữa.” 
Năm trăm nghìn? Tôi nói dè dặt: “Thật ngại quá, anh ấy quên mang theo điện thoại, chút nữa anh ấy về tôi sẽ bảo gọi lại cho cậu.” 
Chàng trai bên kia sửng sốt thật lâu, cuối cùng nói một tiếng “Ừ” rồi cúp máy. 
Tôi bỏ di động xuống, năm trăm nghìn để nâng mũi… quá xa xỉ mà…. 
Một mình ở nhà anh rất buồn chán, tôi cho cá ăn, xem tạp chí, nhìn thời gian đã hơn bốn giờ mà anh vẫn chưa về. 
Cũng không biết làm gì, rảnh rỗi qua lại ở phòng khách một hồi, tôimở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Tôicảm giác làm sao ở đây cũng không phải là Hồi Đầu Vô Ngạn mà là mẹ tôi. 
Cho nên xắn tay áo lên làm cơm tối, vốn làm rất nhanh, nhưng có điều tôi không quen nên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhi/3278656/quyen-4-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.