“Lão đại” Tôi cố gắng nịnh nọt một chút: “Chúng ta có thể về chưa?”
Anh vắt chéo hai chân, tư thế tao nhã khuấy cà phê: “Có thể, chờ em ăn xong rồi về.”
“Việc kia….” Đầu óc tôi nhanh chóng chuyển đổi, tôi đã khỏe rồi, tôimuốn về nhà, ngày mai tôi sẽ lén dọn về. Nhưng mà ngoài mặt vẫn cungkính cần thiết, tối hôm nay còn phải ở nhà anh mà: “Nhưng mà lão đại,khí trời này rất lạnh đúng không? Ăn hết tất cả sẽ tiêu chảy.”
Anh đang cho thêm sữa vào cà phê, lấy thìa nếm thử, hơi nhoẻn môi cười một cái hốt hồn: “Đúng vậy, vậy đừng miễn cưỡng.”
“Thật à?”
“Ừ,” Đưa thìa bạc cà phên đến: “Thử xem cà phê này thế nào?”
“…” Cái thìa đáng ghét!!
Mãi lề mề đến hơn bốn giờ chiều, cuối cùng anh cũng đồng ý có thể đivề, vẫy tay thanh toán xong, anh rất chủ động xách toàn bộ đồ. Có lẽ làlàm người hầu của anh quá lâu, tôi cảm thấy không được tự nhiên.
“Cái kia… lão đại để em xách cho.”
Anh liếc tôi một cái: “Không cần.” Suy nghĩ một chút, lại đưa túi bột cacao cho tôi, “Cầm cái này đi.”
Tôi đi theo anh ra ngoài, nhanh chóng hiểu được ý đồ của anh, đúnglúc anh có thể để trống một tay đển nắm tay tôi. Lão đại, tại sao trướckia em không phát hiện ra anh lại gian trá, ặc, thông minh như vậy chứ…Nhưng mà mùa đông lạnh vậy, anh cảm thấy có cần thiết nắm tay lạnh cóngđể ngắm cảnh tươi đẹp không?
Tay của anh rất lớn, ngón tay rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhi/3278622/quyen-3-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.