Tôi chưa từng vào bãi đậu xe vào giờ này, theo thật sát phía sau anh. Bước chân anh rất lớn, một bước bằng hai bước của tôi. Một hồi lâudường như cuối cùng phát hiện được tôi đang cố hết sức mới đi chậm lạichờ tôi. 
Tôi không có thể chất yếu đuối, chẳng qua lại chạy trước mặt lão đại sẽ rất mất hình tượng đó. 
Đương đi vào trong bỗng nghe có tiếng giày vang lên lanh lảnh, nệntừng bước từng bước lên nền đất… Nhất thời lông măng của tôi đều dựng cả lên, nếu như không có kẹp tóc, xem ra tóc cũng dựng đứng lên rồi. 
Theo bản năng tôi chạy vượt qua mặt lão đại một chút. Được rồi lãođại, tôi thật sự không phải gian thần. Nếu như xảy ra chuyện gì, dù tôicó chạy cũng sẽ báo cảnh sát…. 
Nếu như chạy không thoát thì sao? 
Đoạn phim kinh dị xem trước kia ùa đến từng màn từng màn, anh bỗng dừng lại nhìn tôi: “Sợ à?” 
Âm thanh đôi giày kia rất nhỏ, thỉnh thoảng nghe thấy thỉnh thoảng mơ hồ. Phủ nhận thì quá mức giả tạo, thừa nhận thì lại khiến tôi cảm thấymất thể diện, đành cười gượng: “Lão đại thật sáng suốt, điều này cũng bị anh nhìn ra.” 
Anh bỗng nắm tay tôi, tôi hóa đá từ đầu đến chân. Giọng nói của anh cũng thoáng ấm áp: “Em đang run kìa.” 
Không biết là nhiệt độ ai cao hơn, tay tôi rỉ mồ hôi. Vóc dáng anhcao một mét tám lăm khiến tôi ôm một chút hi vọng, có lẽ sẽ thật sự xảyra chuyện gì cũng có thể gánh vác được chứ? 
Tiếng giày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhi/3278608/quyen-2-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.