Tôi nửa dìu chú chó to lớn vào phòng ngủ của tôi. Lão đại, hôm nay có lời cho anh, ngay cả thằng em họ của tôi đến đây cũng phải ngủ ghếsalon đó. 
“Nào, ngoan, nằm xuống đi.” Quả nhiên anh ngoan ngoãn nằm xuống, mắtnhắm lại. Ồ ồ, lông mi dài quá. Tôi nghĩ lại nghĩ, vẫn cầm khăn lau mặtanh một chút, lau tay anh một chút. Da tay của anh khô nhám theo kiểuđàn ông, gương mặt kia thật là quá TMD rồi. Tôi đưa tay sờ thử, anh mởmắt ra, chỉ nhìn tôi một cái, lại nhắm mắt lại ngủ tiếp. (TMD=DCM của Việt Nam mình) 
Ngoan hiền như thể ăn được, nước miếng của tôi cũng muốn chảy xuống.Tôi khẽ vuốt đôi môi đầy đặn của anh, đương muốn cợt nhã một phen thìbỗng nghĩ đến một vấn đề: Đông Phương Lạc, đây là lão đại nhà mày đó!!! 
Kết quả là cố nuốt nước miếng lại, kéo chăn đắp cho anh, sau đó mộtmình ôm tấm chăn mùa hè đi ra ngoài. Ghế salon… mày chẳng đáng yêu chútnào…. 
Lúc hơn năm giờ anh tỉnh dậy, đầu tóc rối bời bước ra khỏi phòng, bộdạng nhìn thấy tôi không hề kinh ngạc, hỏi như lẽ đương nhiên: “Phòng vệ sinh đâu?” 
Tôi chỉ về một phía, anh cũng không khách sáo, tiếp tục đi. (Quần chúng: Xin hỏi phải khách sáo thế nào? Tôi đến phòng vệ sinh, cô có muốn đi cùng hay không à? — Đông Phương: *xấu hổ*) 
Một hồi anh quay lại, liếc xéo tôi một cái, lại đi về phòng tôi. Cáiliếc kia khiến tôi thấp thỏm bất an, lẽ nào tôi đã đắc tội anh ở đâusao? Lẽ nào còn chưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhi/3278599/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.