Đường Ninh suy nghĩ minh bạch, liền gật gật đầu: "Được, ta hiểu rồi, chúng ta mau chóng lên đường đi thôi."
Tư Vô Tụ nhẹ nhàng nở nụ cười: " A Ninh thật tốt."
Tự nghĩ thông suốt vào đúng thời điểm thì không có vấn đề gì nữa. Lúc tức giận thì chỉ cần hơi hơi dỗ dành một chút là tốt rồi. Vừa ngoan ngoãn lại không có tâm nhãn, so với hạng người lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo như Tư gia thì đáng yêu biết bao nhiêu.
Cho nên Tư Vô Tụ cảm thấy được ở chung một chỗ với Đường Ninh còn thoải mái hơn nhiều.
Đặc biệt khi y bị Bối Dật Đình phát hiện khi đang lét lút trốn trong bụi rậm quan sát cùng với mấy sự việc liên tiếp xảy ra sau đó, giúp Tư Vô Tụ thật sự nhận thức được Đường Ninh --- chẳng qua là có chút tính khí tiểu hồ ly mà thôi. Dám yêu dám hận, không tâm cơ, nghĩ gì đều viết hết lên mặt. Chỉ là có chút ngốc nghếch.
Đường Ninh chà xát cánh tay: " Ngươi có thể đừng nói mấy lời như vậy được không, nghe hơi buồn nôn. Còn có xin hãy gọi ta là bạn học Đường hoặc là Đường công tử, chúng ta không có thân quen như vậy."
"Ở chung lâu sẽ thành quen, ta thích gọi ngươi là A Ninh đó, không được sao?" Tư Vô Tụ trừng mắt nhìn, "Ngươi cũng có thể gọi ta là Vô Tụ, như vậy cả hai ta đều không thiệt thòi nữa rồi."
Đường Ninh:"..." Có thể dùng cái từ "thiệt thòi" trong hoàn cảnh này như thế sao? Tại sao cậu luôn cảm thấy có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhi-my-nhan/237752/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.