Ngay tại lúc ta nhàm chán thiên hạ đệ nhất, vì tiểu hài tử mà cố gắng quấn quýt lấy Tuyên Kỳ hơn hai mươi mấy ngày, Tuyên Kỳ thông báo cho ta có thể lên đường đi Yến Vân sơn, nơi sư phó cư ngụ, hắn nói cũng tới thời điểm phải bái kiến cao đường.
Ta mừng đến nổi thả hết lão hổ và voi cùng các động vật linh tinh khác trong ngự hoa viên, làm nó biến thành thảo cầm viên trong ba ngày luôn.
Buổi tối ngày Tuyên Kỳ mang ta hồi hương, Tiểu Thu Tử khóc ầm ỉ, vô luận như thế nào cũng không để ta cùng Tuyên Kỳ ra khỏi điện Tuyên Đức, còn nói cái gì vạn tuế gia không thể một mình mang theo nương nương cải trang vi hành.
Nói không lại hắn, ta liền một chưởng đánh ngay ót hắn, hắn kêu lên đau đớn xong rồi xỉu luôn.
Tuyên Kỳ dẫn ta chui qua một cái động ngoài tường điện Tuyên Đức, vào một mật đạo, ra khỏi đó lại xuyên qua rừng cây, rốt cục ra cung.
Tuy rằng ta thiệt sự rất bội phục Tuyên Kỳ về khoản biết nhiều nơi hay ho, nhưng ta còn có điểm muốn nói cho hắn, kỳ thật chỉ cần ta mang theo hắn bay qua bức tường kia, là có thể rời đi, căn bản không cần phải đi lòng vòng xa xôi như này.
Vừa đi vừa nghịch, đi một chút lại dừng, chơi bời đủ thứ, Tuyên Kỳ nói chúng ta phải tốn gấp ba lần so với thời gian dự tính mới có thể đến được.
Tới Yến Vân sơn chính là tới địa bàn của ta, ta lôi kéo Tuyên Kỳ theo sơn đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat/107064/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.