Bỗng nhiên một bàn tay trắng nõn thon dài nhỏ nhắn từ bên trong xe ngựa tát hắn một cái, nữ tử bên trong cười lạnh một tiếng, “Ta chính là vị hôn thê của Hoa gia các ngươi, các ngươi còn chưa tránh ra?”
Tuy rằng thị vệ canh cửa đã trúng một tát nhưng vẫn không chịu cho đi qua, hắn nén giận nói: “Cho dù ngươi là ai, nhưng Cơ công tử, Anh tiên sinh, Nhiễm công tử, Dung công tử đều đã dặn dò không được để cho người không rõ thân phận, không quan trọng tiến vào, nếu không thì đầu của chúng ta sẽ khó mà giữ nổi. Cho dù các hạ là vị hôn thê của Hoa gia, nhưng cũng không có căn cứ xác thực nào để chứng minh rõ thân phận của ngươi.”
“Tiểu tử, ta khuyên ngươi một câu, chúng ta không phải người không có thân phận rõ ràng, đám cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn*, đám mắt chó các ngươi nhìn cái này đi, đây chính là lệnh bài mà Hoa gia các ngươi có thấy cũng phải lui lại ba bước.” Một nam tử hoa y giơ lệnh bài trong tay lên, khí thế bức người. Hắn liếc xéo thủ vệ nghiêm ngặt xung quanh, thách thức: “Lệnh bài này cả thiên hạ chỉ có một, cũng chỉ vị hôn thê của Hoa Tích Dung mới có được mà thôi, các ngươi có thấy rõ không, nếu không thấy rõ thì phải mời đại phu về khám lại mắt đi, lũ đui mù.”
(*Cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn: Lệnh tiễn/ thẻ lệnh: Còn gọi là cờ lệnh/ cờ chỉ huy. Ngày xưa cờ nhỏ, với đầu cán có gắn thêm mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408483/chuong-167-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.